Baraba hay Jêsus?
Mathiơ 27:15-26
"Việc ấy chẳng đúng đâu”
Đấy là điều mà Roger đã nói sau khi nó xem phim Sự Khổ Nạn của Đấng Christ với một nhóm bạn từ nhà thờ của chúng ta. Roger đã học lớp 7 khi nó xem cuộn phim nầy. Nó vò vò hai bàn tay, đôi mắt của nó đẫm nước mắt, đôi môi nó cứ rung lên. Trong một thời gian dài, nó chẳng nói được gì hết. Sau cùng, với cảm xúc nặng nề, nó thốt ra câu nói nầy: “Việc ấy chẳng đúng đâu”.
Cách thức mấy tên lính đối xử với Chúa Jêsus chẳng đúng đâu.
Cách thức mấy kẻ làm chứng đã nói dối về Ngài chẳng đúng đâu.
Cách thức Philát đã hèn nhát tìm cách rửa tay ông chẳng đúng đâu.
Mão gai kia chẳng đúng đâu.
Sự khạc nhổ kia chẳng đúng đâu.
Những gì họ đã làm với Chúa Jêsus là tội ác trọng đại nhất trong lịch sử. Tại sao Ngài phải chết chứ? Để tìm ra câu trả lời cho câu hỏi kia, chúng ta hãy thực hiện chuyến hành trình ngược thời gian để học biết về một kẻ có tên là Baraba, là nhân vật đóng vai chính trong các biến cố dẫn tới sự chết của Chúa Jêsus.
Ông ta không hề nói một lời nào trong các bản tường trình Tin Lành.
Tuy nhiên, tất cả bốn sách Tin Lành đều nhắc tới ông ta đích danh.
Câu chuyện chiếm ít nhất 38 câu trong Tân Ước.
Chúng ta không biết một điều gì về gia đình của ông ta.
Chúng ta không biết ông ta đã lập gia đình hay còn sống độc thân.
Chúng ta không biết ông ta bao nhiêu tuổi.
Chúng ta có thể thuật lại những gì chúng ta biết rõ trong ba câu ngắn ngủi:
Baraba là kẻ có tội.
Chúa Jêsus thì vô tội.
Baraba sống, còn Chúa Jêsus thì chết.
Với mấy câu đó, chúng ta chuyển sang một số thắc mắc cơ bản về nhân vật nầy và vai trò ông ta đã đóng trong sự chết của Đấng Christ.
I. Baraba là ai?
Tất cả bốn trước giả sách Tin lành đều nhắc tới ông ta.
Mathiơ gọi ông ta là “tên phạm nổi tiếng” (27:16).
Mác nói ông ta còn ở trong tù với “kẻ làm loạn” (15:7) đã phạm tội giết người.
Luca nói ông ta còn ở trong tù vì dấy loạn và giết người (23:19).
Giăng nói thêm rằng ông ta đã dự phần trong cuộc nổi loạn (18:40).
Khi Phierơ giảng ở cổng Solomon gần hành lang đền thờ, ông gọi hắn là kẻ giết người (Công Vụ 3:14).
Ông ta là kẻ giết người có máu lạnh. Giống như với nhiều tên khủng bố trong thời buổi của chúng ta, ông ta trông chẳng có gì nguy hiểm hết. Nhưng ông ta là mối đe dọa cho một xã hội tử tế. Khi ông thêm từ “nổi tiếng”, điều nầy có ý nói rằng ai nấy đều biết rõ về Baraba.
Nhà tù là nơi mà ông ta thuộc về. Ông ta có mặt ở đó vì cớ những tội ác cực kỳ ghê tởm. Tại sao mọi người đều mong muốn ông ta được buông tha?
II. Jêsus là ai?
Thắc mắc về lai lịch Chúa Jêsus không được giải đáp dễ dàng. Rõ ràng là Philát đã phấn đấu rất nhiều để tìm hiểu con người lạ lùng nầy đang đứng trước mặt ông ta. Philát biết nhiều về con người nầy:
Ngài là một người Do thái.
Ngài là một rabi.
Ngài không phải là một người giàu có.
Ngài đã làm ra nhiều phép lạ.
Ngài phán dạy bằng các ví dụ.
Ngài đưa ra những lời xưng nhận lạ lùng về chính mình Ngài.
Ngài có một đoàn dân đông theo sau.
Ngài có nhiều kẻ thù quan trọng.
Philát nghĩ tới nghĩ lui mọi sự nầy trong lý trí mình khi ông xem xét vụ án của Chúa Jêsus, là người đang đứng trước mặt ông, đang bị đánh đập, chắc chắn dường như không phải là mối đe dọa cho bất cứ ai.
Philát là một nhà chính trị rất thận trọng bị chẹt giữa một tình thế chẳng đặng đừng.
Ông ta biết rõ Chúa Jêsus là vô tội.
Hay ít nhất bất kỳ “tội ác” nào Ngài đã phạm đều chẳng phải là thứ tội ác chống lại luật pháp của người Lamã.
Chúa Jêsus chẳng làm một việc gì đáng chết cả.
Ba lần ông ta nói: “Ta chẳng thấy người có tội lỗi chi cả” (Giăng 18:38; 19:4, 6 ).
Nan đề của Philát có thể được trình bày theo cách nầy. Ông ta biết Chúa Jêsus không phải là tội phạm, nhưng ông ta không biết Ngài là ai. Ngài chẳng phải là một tội phạm, một tên lừa đảo, một tên cướp, một tên trộm, một người làm cách mạng, một kẻ giết người, hay một tay phá luật pháp. Sâu xa như Philát nhìn biết, Chúa Jêsus chẳng làm một điều gì sai trái, chắc chắn không làm một việc gì đáng chết cả. Nhưng ông ta không biết Ngài là ai. Liệu Ngài có phải là một nhân vật thần bí, một kẻ hay chiêm bao mộng mị, một giáo sư duy tâm, hay có phải Ngài là một thứ gì đó? Dưới áp lực từ người Do thái, Philát phải đưa ra một quyết định nhanh chóng.
Trong cú sốc và lòng thương hại khi liếc nhìn nơi Chúa Jêsus, Philát nói: "Ngươi há chẳng biết rằng ta có quyền buông tha ngươi và quyền đóng đinh ngươi sao?” (Giăng 19:10). Đấy chẳng phải là một lời nói khoe khoang đâu. Đấy là một câu nói nhắc tới đúng một sự thực. Là quan Tổng đốc Lamã xứ Giuđê, một mình ông mới có quyền xét đoán người nào đó phải chết. Nếu sự thực có nhiều người trong hàng ngũ lãnh đạo Do thái mong muốn Chúa Jêsus phải chết, thì cũng rất thực khi không có phép của Philát thì họ chẳng làm gì được cả.
Điều nầy đưa chúng ta đến với dòng sau cùng. Chúa Jêsus chẳng làm một điều gì đáng chết. Bị giục giã bởi các cấp lãnh đạo người Do thái, e sợ phải đứng thay cho lẽ thật, khi tìm kiếm một lối thoát ra, Philát quyết định rửa tay mình về toàn bộ vụ việc bẩn thỉu nầy.
Tất nhiên là việc rửa tay ấy chẳng có hiệu lực chi hết. Sau 2000 năm, chúng ta có thể nhìn thấy ông ta rất rõ ràng. Philát đứng thay cho tất cả những người nào có quyền lực mà lại thiếu can đảm trước sự tin quyết của chính họ.
Vì vậy, ông ta đã hiến cho đám dân đông một sự lựa chọn. Chúa Jêsus hay Baraba? Họ sẽ chọn ai?
III. Tại sao đám dân đông lại chọn Baraba?
Các trước giả Tin lành cẩn thận ghi chú rằng Philát đã thử mấy lần để thả Chúa Jêsus đi. Khi nhìn biết rằng vào dịp Lễ Vượt Qua hàng năm một tù phạm được tha ra khỏi ngục (Lễ Vượt Qua kỷ niệm sự người Do thái được tha ra khỏi vòng nô lệ ở xứ Aicập), ông ta hiến cho họ Chúa Jêsus hay Baraba, với sự suy nghĩ rằng chắc chắn họ sẽ thích nhà truyền đạo trẻ tuổi nầy rất được lòng người hơn (thậm chí nếu người ấy rơi vào chỗ tranh chấp nào đó) so với tay sát thủ giết người khát máu Baraba.
Ai sẽ chọn kẻ giết người hơn là chọn Chúa Jêsus?
Nhưng Philát đã đánh giá thấp cấp lãnh đạo Do thái, họ có lòng thù hận nên mới dấy lên nghịch cùng Chúa Jêsus. Ông ta tưởng rằng lời tuyên bố của ông ta về tình trạng vô tội của người nầy là đủ rồi. Hơn nữa, ông ta không thể nghĩ ra một lý do để giết Ngài. Tại sao các ngươi muốn giết một người như Jêsus?
Thực vậy, tại sao chứ? Loại người nào lại ưa thích một tay sát thủ hơn là một vị giáo sư dạy lẽ thật của Đức Chúa Trời?
E là chính chúng ta đã đi quá xa, thật là quan trọng khi nhớ lại rằng Caiphe và Anne cùng các thuộc viên khác của Tòa Công Luận rõ ràng đã quyết định trong lý trí họ từ lâu rồi.
Jêsus phải chết!
Vì vậy, họ đã hoạch định, đã âm mưu và đã lên kế hoạch, hết thảy mọi sự đang khi cơn giận của họ cứ sủi bọt càng lúc càng thêm và rồi sau cùng nó sôi sụt lên.
Jêsus phải chết!
Khi Giuđa chạy đến với việc nộp Chúa, hết thảy họ đều nhảy cởn lên mừng vì điều đó, họ bố thí cho hắn ta 30 miếng bạc. Giuđa cầm lấy bạc, hắn đã bán linh hồn mình trong sự mặc cả.
Các cấp lãnh đạo tôn giáo từng nắm bắt được Chúa Jêsus trong tay của họ, họ sẽ không để cho Ngài đi đâu. Họ có bằng chứng! Đừng cho rằng sự việc nầy được bịa ra để đánh lừa, hầu hết đều là những lời dối trá và phân nửa sự thật, và những câu nói đầy quanh co. Không một điều gì trong số đó là vấn đề đâu.
Jêsus phải chết!
Vì vậy, những lần “xét xử” Chúa Jêsus đã được tiến hành trong đêm. Họ xáo trộn hết phiên tòa nầy tới phiên tòa khác, hai bàn tay Ngài bị trói chặt để Ngài không thể thoát đi. Hêrốt nắm lấy cơ hội của ông ta. Caiphe cũng vậy. Philát trao đổi với Ngài hai lần. Qua mọi sự xét xử ấy, Chúa Jêsus gần như chẳng nói gì hết.
“Người bị hiếp đáp, nhưng khi chịu sự khốn khổ chẳng hề mở miệng. Như chiên con bị dắt đến hàng làm thịt, như chiên câm ở trước mặt kẻ hớt lông, người chẳng từng mở miệng” (Êsai 53:7).
Có kỳ phải nói và có kỳ nói cũng chẳng ăn nhằm gì cả. Đây là thời kỳ mà nói năng chẳng ăn nhằm gì hết. Khi biết rằng tòa án được sắp đặt nghịch lại Ngài và kết quả đã được định trước, hầu như Chúa đã giữ im lặng trong suốt cả đêm hôm ấy. Ngài đã có sự trao đổi với Philát, một người vừa bối rối lại vừa thấy mình bị Chúa Jêsus thu hút lấy.
Nhưng mọi sự ấy không giải thích được sự lựa chọn của đám dân đông. Có lẽ họ bị kích động bởi sự thù nghịch đến nỗi họ thích tay sát thủ kia hơn là thích Chúa Jêsus. Hay có lẽ họ sợ Chúa Jêsus hơn là sợ Baraba. Trong những thời điểm ôn hoà điều nầy sẽ không sao có được, nhưng khi ấy chẳng phải là thời điểm ôn hòa. Khi đám dân đông bị phủ lấy với sự điên cuồng, họ sẽ tin theo điều tệ hại nhất về người tốt đẹp nhất, và mọi sự thực không phải là vấn đề nữa. Mác 15:11 chép các thầy tế lễ cả đã xui cho đám dân đông đã giục họ chọn Baraba. Mathiơ nói thêm rằng “các trưởng lão” cũng dính dáng vào, nghĩa là hạng người già dặn hơn, những người râu ria ưa thích kiếm được một sự vô tư. Bất kỳ sinh viên nào nghiên cứu về triết lý của đám đông đều biết điều nầy tác động ra sao rồi. Chỉ cần bốn hay năm người đứng ở những vị trí chiến lược khởi sự bài ca: “Hãy tha Baraba cho chúng tôi! Chúng tôi cần Baraba!”
Sau khi nhận ra ý muốn của đám dân đông, Philát đưa ra nổ lực sau cùng, lờ mờ nơi sự xét đoán: "Vậy thì các ngươi muốn ta dùng cách nào xử người mà các ngươi gọi là Vua dân Giu-đa?" (Mác 15:12). Nhưng khi ấy đã quá trễ rồi. Đám dân đông bắt đầu hô to lên: “Hãy đóng đinh hắn trên cây thập tự! Hãy đóng đinh hắn trên cây thập tự!”
Jêsus phải chết!
IV. Điều nầy tạo nên sự khác biệt gì?
Trong một số bản thảo cổ xưa, tên của hắn ta được chép là: “Jêsus Baraba”. Nói như thế có nghĩa là phải lựa chọn giữa Jêsus Baraba, hay Jêsus người Naxarét.
Đúng là một sự lựa chọn!
Giữa một tay sát thủ và một người vô tội.
Giữa sự tối tăm và sáng láng.
Giữa thiện và ác.
Hãy xem những hậu quả của sự lựa chọn mà đoàn dân đông đã đưa ra. Đối với họ sự lựa chọn nầy có nghĩa là nhìn nhận tội lỗi về cái chết của Chúa Jêsus. “Hết thảy dân chúng đều đáp rằng: Xin huyết người lại đổ trên chúng tôi và con cái chúng tôi!” (Mathiơ 27:25). Thái độ tàn nhẫn kinh khủng của lời lẽ ấy có ý nói rằng đám dân đông hoàn toàn có thái độ say mê chém giết. Họ muốn Chúa Jêsus phải chết và bất cần cái chết ấy có ý nghĩa như thế nào đối với họ và con cháu của họ.
Đối với Chúa Jêsus thì cái chết ấy có nghĩa là cái chết đầy đau thương, tàn bạo, đổ máu ra trên thập tự giá.
Đối với Baraba cái chết ấy có nghĩa là hắn, kẻ tội phạm sẽ được tha trong khi Chúa Jêsus người vô tội sẽ chịu chết trong chỗ của hắn. Một truyền khẩu xưa nói rằng sau khi hắn được tha, Baraba đã ra đến đồi Gôgôtha để xem Chúa Jêsus chịu chết. Chẳng có gì đáng ngờ về việc ấy cả. Tại sao hắn không ra đấy nhìn xem người mà sự chết của người ấy khiến cho hắn được tự do chứ?
Khi Thomas Whitelaw viết về sự lựa chọn của đám dân đông về Baraba so với Chúa Jêsus, ông nhắc tới 7 từ ngữ tóm tắt biến cố trọng yếu đó:
1. Sự lựa chọn ấy là sự lựa chọn của nhân dân (popular), nhưng sự lựa chọn của nhân dân thường thì sai trái.
2. Sự lựa chọn ấy là sự lựa chọn điên cuồng (frenzied). “Khi dục vọng ngự trị, sự xét đoán gục chết”.
3. Sự lựa ấy là hành động tội ác (criminal) khi ưa thích kẻ giết người hơn Chúa của Sự Sống.
4. Sự lựa chọn ấy là sự lựa chọn dại dột (foolish) khi chọn một kẻ thù và chối bỏ một thiết hữu giống như Chúa Jêsus.
5. Sự lựa chọn ấy là sự lựa chọn tai hại (fatal) trong đó nó bảo đảm cả nước sẽ bị xét đoán.
6. Sự lựa chọn ấy đã được biết trước ở Êsai 53:3.
7. Sự lựa chọn ấy đã được Đức Chúa Trời tể trị để đem ơn cứu rỗi đến cho thế gian.
Ở điểm sau cùng ấy, chúng ta nhìn thấy sự khôn ngoan và sự cả thể của Đức Chúa Trời là Đấng có thể sử dụng sự lựa chọn gian ác của đám dân đông dại dột để đem ơn cứu rỗi đến cho cả thế gian. Đây là sự mỉa mai hoàn toàn một khi những kẻ không tôn trọng Chúa Jêsus sẽ được cứu bởi sự chết mà họ đã chọn cho Ngài.
V. Sự chết nầy có ý nghĩa gì đối với chúng ta?
Có ba vai quan trọng trong tấn thảm kịch nầy: Philát, Chúa Jêsus và Baraba. Chúng ta rất giống với Philát và Baraba, nhưng rất khác trong nhiều phương thức. Và các phương thức ấy cho chúng ta thấy Chúa Jêsus là ai.
A. Chúng ta hết thảy đều giống như Philát.
Một trong những phần mô tả nổi bật nhất về Baraba và Chúa Jêsus đến từ một người có tên là George Tinworth, ông sống vào thập niên 1870, viết một quyển sách có đề tựa là The Release of Baraba (Thả Baraba). Philát đứng rửa tay giữa đám dân đông cuồng nhiệt kia. Đứng bên trái Philát là Chúa Jêsus, hai bàn tay bị trói chặt, bị dẫn đi đóng đinh trên thập tự giá. Về người nầy có một nỗi buồn rầu trang trọng lắm. Nhưng trường hợp của Baraba thì lại khác. Hắn bước tới phía trước, giống như thể thong dong thoải mái lắm. Dường như hắn sung sướng, sôi nổi, hai bàn tay hắn giang ra tiếp lấy những lời tung hô từ mấy tên lính. Toàn bộ thái độ của hắn dường như thư thái lắm vậy. Bên dưới tấm ảnh Baraba là hàng chữ: “Sự lựa chọn của thế gian”.
Đúng là như vậy đấy.
Thế gian luôn luôn chọn Baraba vì họ ưa thích kẻ phá luật pháp hơn là “Đấng Chăn Hiền Lành”, phần mô tả ghi dưới hình ảnh Chúa Jêsus. Tinworth muốn chúng ta phải nhận biết rằng thế gian chăm lo kẻ thuộc về mình. Ngay cả những tên lính cũng ưa thích Baraba hơn là Chúa Jêsus.
Xưa sao, thì nay vậy. Đấng Christ có thể không bao giờ là “sự lựa chọn của thế gian”, đấy là lý do tại sao họ đã đóng đinh Ngài trên thập tự giá.
Có thể chúng ta cảm thấy vui mừng vì chúng ta không phải đưa ra cùng một quyết định mà Bôntu Philát đã đưa ra trong ngày náo động ở thành Jerusalem. Nhưng thắc mắc mà ông ta đưa ra vẫn còn ở trên bầu không khí:
“Ta phải xử thế nào với Chúa Jêsus?”
Sự lựa chọn đặt trước mặt chúng ta còn khó khăn hơn nhiều vì chúng ta biết Ngài nhiều hơn là Philát từng biết. Ông ta tin Chúa Jêsus là vô tội nhưng bị động dưới áp lực và phải thả một tên tội phạm. Sự cuối cùng của chúng ta sẽ ra thể nào một khi chúng ta biết sự thực về Chúa Jêsus mà vẫn ưa thích Baraba hơn?
Không một ai có thể tránh thoát câu hỏi ấy.
Đấng Christ được lòng người, họ cùng đi với Ngài, bước theo Ngài, chọn lấy Ngài thật là dễ dàng. Thế nhưng giờ phút khó quyết định chẳng chóng thì chày sẽ đến với hết thảy chúng ta.
Chúng ta mỗi người đều có Tuần Lễ Vượt Qua của riêng mình, nó phủ lấy trên chúng ta. Thế gian đã đưa ra sự lựa chọn của nó.
Jêsus phải chết!
Chúng ta phải đưa ra sự chọn của chính mình. Liệu đấy là Chúa Jêsus hay là Baraba?
B. Hết thảy chúng ta đều giống như Baraba.
Chúng ta không đọc câu chuyện nầy theo cách đúng đắn nếu chúng ta nghĩ rằng Baraba là tồi tệ vì hắn là một tên tội phạm, và chúng ta là tốt lành vì chúng ta không sống giống như hắn.
Tôi là Baraba. Mỗi người là Baraba.
Giết người, trộm cướp, gian ác, kẻ nổi loạn, kẻ phá luật pháp, kẻ ăn chơi phóng đảng. Bị tù, bị xét đoán, được buông tha khỏi án phạt bởi một người thay thế chịu chết trong chỗ của tôi.
Baraba đứng thay cho từng con cái của Ađam, là người từng bước đi trên hành tinh địa cầu nầy.
Baraba đứng thay cho tôi.
Tương truyền rằng Bernard xứ Clairvaux vào thế kỷ thứ 12 đã viết ra lời của bài thánh ca O Sacred Head Now Wounded. Câu thứ hai nói tới vấn đề tội lỗi của chúng ta và sự chết của Đấng Christ:
Lạy Chúa tôi, Ngài đã gánh chịu mọi sự mà hạng tội nhân đáng phải chịu;
Sự phạm pháp thuộc về tôi, về tôi; còn Ngài thì đau khổ vô cùng.
Cứu Chúa tôi, nầy, tôi vấp ngã đây! Tôi đáng chịu ở chỗ nầy;
Xin ngó tôi bằng sự ưu ái của Ngài, và hãy ban cho tôi ân điển Ngài.
Câu hát ấy bắt lấy toàn bộ nan đề của dòng giống con người -- "Sự phạm pháp thuộc về tôi, về tôi”. Chúng ta rất hoàn hảo trong câu nói ấy, có phải không? Tội lỗi của chúng ta đã làm cho chúng ta tẻ tách ra khỏi Đức Chúa Trời, vì thế chúng ta bị bỏ lại đây với những mưu chước không tốt của mình. Phần lớn chúng ta đều suy nghĩ bản thân mình là hạng người thiện hảo, hay ít nhất chúng ta không tồi tệ như gã đang ngồi cạnh cánh cửa kia kìa. Và đấy là thực theo một ý nghĩa. Chúng ta không làm từng việc kinh khiếp mà nhiều người khác đã làm. Nhưng hai bàn tay của chúng ta vẫn chưa được sạch. Chúng ta đã lừa đảo. Chúng ta đã nói dối. Chúng ta hay ngồi lê đôi mách. Chúng ta đã vu cáo. Chúng ta đã đưa ra những lời cáo lỗi. Chúng ta đã cắt góc. Chúng ta đã mất đi tính khí của mình. Chúng ta đã ngược đãi nhiều người khác. Khi chúng ta sau cùng có cái liếc nhìn vào thập tự giá của Đấng Christ, chúng ta nhìn thấy tội lỗi của chúng ta lớn lao là dường nào. Trong ánh sáng của đồi Gôgôtha, mọi sự chúng ta xem là tốt lành chẳng khác gì hơn mấy cái giẻ rách.
Vẻ đẹp của Tin lành Cơ đốc chiếu sáng ra từ câu chuyện nầy. Chúa Jêsus con người vô tội gánh lấy chỗ của Baraba kẻ tội phạm.
Tội phạm được tha!
Người vô tội chịu chết!
Thế là trong sự khôn ngoan cả thể của Đức Chúa Trời, những gì là tai vạ ghê khiếp (sự chết của Con Đức Chúa Trời) cung ứng ơn cứu rỗi cho thế gian.
Êsai 53 chứa những tin tức tốt lành mà hết thảy chúng ta đều có cần. Ngài bị vết – vì chúng ta. Ngài bị thương – vì chúng ta. Ngài bị đánh đập, bị nộp, bị chế giễu, bị khạc nhổ, phải đội mão gai, bị đóng đinh trên thập tự giá – vì chúng ta. Tội lỗi của chúng ta đã đưa Chúa Jêsus lên thập tự giá. Nhưng Ngài không lên đó mà không sẵn lòng đâu. Nếu tội lỗi chúng ta đã đưa Ngài đến đó, chính tình yêu của Ngài đối với chúng ta đã giữ Ngài tại đó.
Nếu bạn muốn lên Thiên đàng, hãy chú ý đến Êsai 53:6. Trong bản Kinh thánh King James, câu ấy đọc như vầy: “Chúng ta thảy đều như chiên đi lạc, ai theo đường nấy; Đức Giê-hô-va đã làm cho tội lỗi của hết thảy chúng ta đều chất trên người”. Hãy chú ý câu nói ấy bắt đầu và kết thúc với từ “hết thảy”. Một người đã làm chứng theo cách nầy: “Tôi nghiêng mình thật thấp rồi bước vào ở chữ ‘hết thảy’ thứ nhứt. Kế đến, tôi đứng thẳng dậy rồi bước ra ở chữ ‘hết thảy’ sau cùng”. Chữ “hết thảy” thứ nhứt cho chúng ta biết chúng ta là hạng tội nhân; chữ “hết thảy” sau cùng kia cho chúng ta biết Đấng Christ đã trả giá cho tội lỗi của chúng ta. Hãy bước vào ở chữ “hết thảy” thứ nhứt rồi bước ra ở chữ “hết thảy” sau cùng thì bạn sẽ khám phá là con đường cứu rỗi.
Sau đồi Gôgôtha, Đức Chúa Trời chẳng để lại một thứ gì để minh chứng cho bất cứ ai. Bạn có thể nghi ngờ tình yêu của Ngài như thế nào sau khi bạn nhìn vào hình thức đổ máu của Chúa Jêsus đang treo trên thập tự giá? J. C. Ryle đặt vấn đề theo cách nầy:
Chúng ta hãy thoải mái xưng nhận rằng, giống như Baraba, chúng ta đáng chết, đáng bị phán xét và đáng ở địa ngục. Nhưng chúng ta hãy bám chắc vào lẽ thật vinh hiển chỉ ra một Đấng Cứu Thế vô tội đã chịu khổ trong chỗ của chúng ta, và tin nơi Ngài rằng người có tội có thể được buông tha (Expository Thoughts on the Gospels, vol. 2, p. 459).
Sau cùng, chúng ta bị để lại với câu hỏi mà Philát đã đưa ra: “Ta phải xử thế nào với Chúa Jêsus?"
Bạn có thể đứng lui lại rồi nói: “Tôi không quan tâm lắm về Ngài”.
Bạn có thể xua Ngài đi rồi nói: “Xin để tôi yên”.
Bạn có thể mở lòng mình ra rồi nói: “Lạy Chúa Jêsus, con xin tiếp nhận Ngài vào đời sống của con”.
Đấy là việc tốt nhứt mà bạn có thể làm. Đấy là việc an toàn nhất mà bạn có thể làm. Hãy tin cậy Ngài. Hãy chạy đến với thập tự giá rồi nắm lấy Chúa Jêsus là Đấng đã yêu thương bạn và đã chịu chết vì bạn. Bạn có thể làm gì hơn những điều mà Ngài đã làm cho bạn?
Chúa Jêsus hay Baraba. Sự chọn lựa thuộc về bạn. Nguyện Đức Chúa Trời ban cho bạn ân điển để tin theo Chúa Jêsus và tôn Ngài làm Cứu Chúa và Chúa.
Mathiơ 27:15-26
"Việc ấy chẳng đúng đâu”
Đấy là điều mà Roger đã nói sau khi nó xem phim Sự Khổ Nạn của Đấng Christ với một nhóm bạn từ nhà thờ của chúng ta. Roger đã học lớp 7 khi nó xem cuộn phim nầy. Nó vò vò hai bàn tay, đôi mắt của nó đẫm nước mắt, đôi môi nó cứ rung lên. Trong một thời gian dài, nó chẳng nói được gì hết. Sau cùng, với cảm xúc nặng nề, nó thốt ra câu nói nầy: “Việc ấy chẳng đúng đâu”.
Cách thức mấy tên lính đối xử với Chúa Jêsus chẳng đúng đâu.
Cách thức mấy kẻ làm chứng đã nói dối về Ngài chẳng đúng đâu.
Cách thức Philát đã hèn nhát tìm cách rửa tay ông chẳng đúng đâu.
Mão gai kia chẳng đúng đâu.
Sự khạc nhổ kia chẳng đúng đâu.
Những gì họ đã làm với Chúa Jêsus là tội ác trọng đại nhất trong lịch sử. Tại sao Ngài phải chết chứ? Để tìm ra câu trả lời cho câu hỏi kia, chúng ta hãy thực hiện chuyến hành trình ngược thời gian để học biết về một kẻ có tên là Baraba, là nhân vật đóng vai chính trong các biến cố dẫn tới sự chết của Chúa Jêsus.
Ông ta không hề nói một lời nào trong các bản tường trình Tin Lành.
Tuy nhiên, tất cả bốn sách Tin Lành đều nhắc tới ông ta đích danh.
Câu chuyện chiếm ít nhất 38 câu trong Tân Ước.
Chúng ta không biết một điều gì về gia đình của ông ta.
Chúng ta không biết ông ta đã lập gia đình hay còn sống độc thân.
Chúng ta không biết ông ta bao nhiêu tuổi.
Chúng ta có thể thuật lại những gì chúng ta biết rõ trong ba câu ngắn ngủi:
Baraba là kẻ có tội.
Chúa Jêsus thì vô tội.
Baraba sống, còn Chúa Jêsus thì chết.
Với mấy câu đó, chúng ta chuyển sang một số thắc mắc cơ bản về nhân vật nầy và vai trò ông ta đã đóng trong sự chết của Đấng Christ.
I. Baraba là ai?
Tất cả bốn trước giả sách Tin lành đều nhắc tới ông ta.
Mathiơ gọi ông ta là “tên phạm nổi tiếng” (27:16).
Mác nói ông ta còn ở trong tù với “kẻ làm loạn” (15:7) đã phạm tội giết người.
Luca nói ông ta còn ở trong tù vì dấy loạn và giết người (23:19).
Giăng nói thêm rằng ông ta đã dự phần trong cuộc nổi loạn (18:40).
Khi Phierơ giảng ở cổng Solomon gần hành lang đền thờ, ông gọi hắn là kẻ giết người (Công Vụ 3:14).
Ông ta là kẻ giết người có máu lạnh. Giống như với nhiều tên khủng bố trong thời buổi của chúng ta, ông ta trông chẳng có gì nguy hiểm hết. Nhưng ông ta là mối đe dọa cho một xã hội tử tế. Khi ông thêm từ “nổi tiếng”, điều nầy có ý nói rằng ai nấy đều biết rõ về Baraba.
Nhà tù là nơi mà ông ta thuộc về. Ông ta có mặt ở đó vì cớ những tội ác cực kỳ ghê tởm. Tại sao mọi người đều mong muốn ông ta được buông tha?
II. Jêsus là ai?
Thắc mắc về lai lịch Chúa Jêsus không được giải đáp dễ dàng. Rõ ràng là Philát đã phấn đấu rất nhiều để tìm hiểu con người lạ lùng nầy đang đứng trước mặt ông ta. Philát biết nhiều về con người nầy:
Ngài là một người Do thái.
Ngài là một rabi.
Ngài không phải là một người giàu có.
Ngài đã làm ra nhiều phép lạ.
Ngài phán dạy bằng các ví dụ.
Ngài đưa ra những lời xưng nhận lạ lùng về chính mình Ngài.
Ngài có một đoàn dân đông theo sau.
Ngài có nhiều kẻ thù quan trọng.
Philát nghĩ tới nghĩ lui mọi sự nầy trong lý trí mình khi ông xem xét vụ án của Chúa Jêsus, là người đang đứng trước mặt ông, đang bị đánh đập, chắc chắn dường như không phải là mối đe dọa cho bất cứ ai.
Philát là một nhà chính trị rất thận trọng bị chẹt giữa một tình thế chẳng đặng đừng.
Ông ta biết rõ Chúa Jêsus là vô tội.
Hay ít nhất bất kỳ “tội ác” nào Ngài đã phạm đều chẳng phải là thứ tội ác chống lại luật pháp của người Lamã.
Chúa Jêsus chẳng làm một việc gì đáng chết cả.
Ba lần ông ta nói: “Ta chẳng thấy người có tội lỗi chi cả” (Giăng 18:38; 19:4, 6 ).
Nan đề của Philát có thể được trình bày theo cách nầy. Ông ta biết Chúa Jêsus không phải là tội phạm, nhưng ông ta không biết Ngài là ai. Ngài chẳng phải là một tội phạm, một tên lừa đảo, một tên cướp, một tên trộm, một người làm cách mạng, một kẻ giết người, hay một tay phá luật pháp. Sâu xa như Philát nhìn biết, Chúa Jêsus chẳng làm một điều gì sai trái, chắc chắn không làm một việc gì đáng chết cả. Nhưng ông ta không biết Ngài là ai. Liệu Ngài có phải là một nhân vật thần bí, một kẻ hay chiêm bao mộng mị, một giáo sư duy tâm, hay có phải Ngài là một thứ gì đó? Dưới áp lực từ người Do thái, Philát phải đưa ra một quyết định nhanh chóng.
Trong cú sốc và lòng thương hại khi liếc nhìn nơi Chúa Jêsus, Philát nói: "Ngươi há chẳng biết rằng ta có quyền buông tha ngươi và quyền đóng đinh ngươi sao?” (Giăng 19:10). Đấy chẳng phải là một lời nói khoe khoang đâu. Đấy là một câu nói nhắc tới đúng một sự thực. Là quan Tổng đốc Lamã xứ Giuđê, một mình ông mới có quyền xét đoán người nào đó phải chết. Nếu sự thực có nhiều người trong hàng ngũ lãnh đạo Do thái mong muốn Chúa Jêsus phải chết, thì cũng rất thực khi không có phép của Philát thì họ chẳng làm gì được cả.
Điều nầy đưa chúng ta đến với dòng sau cùng. Chúa Jêsus chẳng làm một điều gì đáng chết. Bị giục giã bởi các cấp lãnh đạo người Do thái, e sợ phải đứng thay cho lẽ thật, khi tìm kiếm một lối thoát ra, Philát quyết định rửa tay mình về toàn bộ vụ việc bẩn thỉu nầy.
Tất nhiên là việc rửa tay ấy chẳng có hiệu lực chi hết. Sau 2000 năm, chúng ta có thể nhìn thấy ông ta rất rõ ràng. Philát đứng thay cho tất cả những người nào có quyền lực mà lại thiếu can đảm trước sự tin quyết của chính họ.
Vì vậy, ông ta đã hiến cho đám dân đông một sự lựa chọn. Chúa Jêsus hay Baraba? Họ sẽ chọn ai?
III. Tại sao đám dân đông lại chọn Baraba?
Các trước giả Tin lành cẩn thận ghi chú rằng Philát đã thử mấy lần để thả Chúa Jêsus đi. Khi nhìn biết rằng vào dịp Lễ Vượt Qua hàng năm một tù phạm được tha ra khỏi ngục (Lễ Vượt Qua kỷ niệm sự người Do thái được tha ra khỏi vòng nô lệ ở xứ Aicập), ông ta hiến cho họ Chúa Jêsus hay Baraba, với sự suy nghĩ rằng chắc chắn họ sẽ thích nhà truyền đạo trẻ tuổi nầy rất được lòng người hơn (thậm chí nếu người ấy rơi vào chỗ tranh chấp nào đó) so với tay sát thủ giết người khát máu Baraba.
Ai sẽ chọn kẻ giết người hơn là chọn Chúa Jêsus?
Nhưng Philát đã đánh giá thấp cấp lãnh đạo Do thái, họ có lòng thù hận nên mới dấy lên nghịch cùng Chúa Jêsus. Ông ta tưởng rằng lời tuyên bố của ông ta về tình trạng vô tội của người nầy là đủ rồi. Hơn nữa, ông ta không thể nghĩ ra một lý do để giết Ngài. Tại sao các ngươi muốn giết một người như Jêsus?
Thực vậy, tại sao chứ? Loại người nào lại ưa thích một tay sát thủ hơn là một vị giáo sư dạy lẽ thật của Đức Chúa Trời?
E là chính chúng ta đã đi quá xa, thật là quan trọng khi nhớ lại rằng Caiphe và Anne cùng các thuộc viên khác của Tòa Công Luận rõ ràng đã quyết định trong lý trí họ từ lâu rồi.
Jêsus phải chết!
Vì vậy, họ đã hoạch định, đã âm mưu và đã lên kế hoạch, hết thảy mọi sự đang khi cơn giận của họ cứ sủi bọt càng lúc càng thêm và rồi sau cùng nó sôi sụt lên.
Jêsus phải chết!
Khi Giuđa chạy đến với việc nộp Chúa, hết thảy họ đều nhảy cởn lên mừng vì điều đó, họ bố thí cho hắn ta 30 miếng bạc. Giuđa cầm lấy bạc, hắn đã bán linh hồn mình trong sự mặc cả.
Các cấp lãnh đạo tôn giáo từng nắm bắt được Chúa Jêsus trong tay của họ, họ sẽ không để cho Ngài đi đâu. Họ có bằng chứng! Đừng cho rằng sự việc nầy được bịa ra để đánh lừa, hầu hết đều là những lời dối trá và phân nửa sự thật, và những câu nói đầy quanh co. Không một điều gì trong số đó là vấn đề đâu.
Jêsus phải chết!
Vì vậy, những lần “xét xử” Chúa Jêsus đã được tiến hành trong đêm. Họ xáo trộn hết phiên tòa nầy tới phiên tòa khác, hai bàn tay Ngài bị trói chặt để Ngài không thể thoát đi. Hêrốt nắm lấy cơ hội của ông ta. Caiphe cũng vậy. Philát trao đổi với Ngài hai lần. Qua mọi sự xét xử ấy, Chúa Jêsus gần như chẳng nói gì hết.
“Người bị hiếp đáp, nhưng khi chịu sự khốn khổ chẳng hề mở miệng. Như chiên con bị dắt đến hàng làm thịt, như chiên câm ở trước mặt kẻ hớt lông, người chẳng từng mở miệng” (Êsai 53:7).
Có kỳ phải nói và có kỳ nói cũng chẳng ăn nhằm gì cả. Đây là thời kỳ mà nói năng chẳng ăn nhằm gì hết. Khi biết rằng tòa án được sắp đặt nghịch lại Ngài và kết quả đã được định trước, hầu như Chúa đã giữ im lặng trong suốt cả đêm hôm ấy. Ngài đã có sự trao đổi với Philát, một người vừa bối rối lại vừa thấy mình bị Chúa Jêsus thu hút lấy.
Nhưng mọi sự ấy không giải thích được sự lựa chọn của đám dân đông. Có lẽ họ bị kích động bởi sự thù nghịch đến nỗi họ thích tay sát thủ kia hơn là thích Chúa Jêsus. Hay có lẽ họ sợ Chúa Jêsus hơn là sợ Baraba. Trong những thời điểm ôn hoà điều nầy sẽ không sao có được, nhưng khi ấy chẳng phải là thời điểm ôn hòa. Khi đám dân đông bị phủ lấy với sự điên cuồng, họ sẽ tin theo điều tệ hại nhất về người tốt đẹp nhất, và mọi sự thực không phải là vấn đề nữa. Mác 15:11 chép các thầy tế lễ cả đã xui cho đám dân đông đã giục họ chọn Baraba. Mathiơ nói thêm rằng “các trưởng lão” cũng dính dáng vào, nghĩa là hạng người già dặn hơn, những người râu ria ưa thích kiếm được một sự vô tư. Bất kỳ sinh viên nào nghiên cứu về triết lý của đám đông đều biết điều nầy tác động ra sao rồi. Chỉ cần bốn hay năm người đứng ở những vị trí chiến lược khởi sự bài ca: “Hãy tha Baraba cho chúng tôi! Chúng tôi cần Baraba!”
Sau khi nhận ra ý muốn của đám dân đông, Philát đưa ra nổ lực sau cùng, lờ mờ nơi sự xét đoán: "Vậy thì các ngươi muốn ta dùng cách nào xử người mà các ngươi gọi là Vua dân Giu-đa?" (Mác 15:12). Nhưng khi ấy đã quá trễ rồi. Đám dân đông bắt đầu hô to lên: “Hãy đóng đinh hắn trên cây thập tự! Hãy đóng đinh hắn trên cây thập tự!”
Jêsus phải chết!
IV. Điều nầy tạo nên sự khác biệt gì?
Trong một số bản thảo cổ xưa, tên của hắn ta được chép là: “Jêsus Baraba”. Nói như thế có nghĩa là phải lựa chọn giữa Jêsus Baraba, hay Jêsus người Naxarét.
Đúng là một sự lựa chọn!
Giữa một tay sát thủ và một người vô tội.
Giữa sự tối tăm và sáng láng.
Giữa thiện và ác.
Hãy xem những hậu quả của sự lựa chọn mà đoàn dân đông đã đưa ra. Đối với họ sự lựa chọn nầy có nghĩa là nhìn nhận tội lỗi về cái chết của Chúa Jêsus. “Hết thảy dân chúng đều đáp rằng: Xin huyết người lại đổ trên chúng tôi và con cái chúng tôi!” (Mathiơ 27:25). Thái độ tàn nhẫn kinh khủng của lời lẽ ấy có ý nói rằng đám dân đông hoàn toàn có thái độ say mê chém giết. Họ muốn Chúa Jêsus phải chết và bất cần cái chết ấy có ý nghĩa như thế nào đối với họ và con cháu của họ.
Đối với Chúa Jêsus thì cái chết ấy có nghĩa là cái chết đầy đau thương, tàn bạo, đổ máu ra trên thập tự giá.
Đối với Baraba cái chết ấy có nghĩa là hắn, kẻ tội phạm sẽ được tha trong khi Chúa Jêsus người vô tội sẽ chịu chết trong chỗ của hắn. Một truyền khẩu xưa nói rằng sau khi hắn được tha, Baraba đã ra đến đồi Gôgôtha để xem Chúa Jêsus chịu chết. Chẳng có gì đáng ngờ về việc ấy cả. Tại sao hắn không ra đấy nhìn xem người mà sự chết của người ấy khiến cho hắn được tự do chứ?
Khi Thomas Whitelaw viết về sự lựa chọn của đám dân đông về Baraba so với Chúa Jêsus, ông nhắc tới 7 từ ngữ tóm tắt biến cố trọng yếu đó:
1. Sự lựa chọn ấy là sự lựa chọn của nhân dân (popular), nhưng sự lựa chọn của nhân dân thường thì sai trái.
2. Sự lựa chọn ấy là sự lựa chọn điên cuồng (frenzied). “Khi dục vọng ngự trị, sự xét đoán gục chết”.
3. Sự lựa ấy là hành động tội ác (criminal) khi ưa thích kẻ giết người hơn Chúa của Sự Sống.
4. Sự lựa chọn ấy là sự lựa chọn dại dột (foolish) khi chọn một kẻ thù và chối bỏ một thiết hữu giống như Chúa Jêsus.
5. Sự lựa chọn ấy là sự lựa chọn tai hại (fatal) trong đó nó bảo đảm cả nước sẽ bị xét đoán.
6. Sự lựa chọn ấy đã được biết trước ở Êsai 53:3.
7. Sự lựa chọn ấy đã được Đức Chúa Trời tể trị để đem ơn cứu rỗi đến cho thế gian.
Ở điểm sau cùng ấy, chúng ta nhìn thấy sự khôn ngoan và sự cả thể của Đức Chúa Trời là Đấng có thể sử dụng sự lựa chọn gian ác của đám dân đông dại dột để đem ơn cứu rỗi đến cho cả thế gian. Đây là sự mỉa mai hoàn toàn một khi những kẻ không tôn trọng Chúa Jêsus sẽ được cứu bởi sự chết mà họ đã chọn cho Ngài.
V. Sự chết nầy có ý nghĩa gì đối với chúng ta?
Có ba vai quan trọng trong tấn thảm kịch nầy: Philát, Chúa Jêsus và Baraba. Chúng ta rất giống với Philát và Baraba, nhưng rất khác trong nhiều phương thức. Và các phương thức ấy cho chúng ta thấy Chúa Jêsus là ai.
A. Chúng ta hết thảy đều giống như Philát.
Một trong những phần mô tả nổi bật nhất về Baraba và Chúa Jêsus đến từ một người có tên là George Tinworth, ông sống vào thập niên 1870, viết một quyển sách có đề tựa là The Release of Baraba (Thả Baraba). Philát đứng rửa tay giữa đám dân đông cuồng nhiệt kia. Đứng bên trái Philát là Chúa Jêsus, hai bàn tay bị trói chặt, bị dẫn đi đóng đinh trên thập tự giá. Về người nầy có một nỗi buồn rầu trang trọng lắm. Nhưng trường hợp của Baraba thì lại khác. Hắn bước tới phía trước, giống như thể thong dong thoải mái lắm. Dường như hắn sung sướng, sôi nổi, hai bàn tay hắn giang ra tiếp lấy những lời tung hô từ mấy tên lính. Toàn bộ thái độ của hắn dường như thư thái lắm vậy. Bên dưới tấm ảnh Baraba là hàng chữ: “Sự lựa chọn của thế gian”.
Đúng là như vậy đấy.
Thế gian luôn luôn chọn Baraba vì họ ưa thích kẻ phá luật pháp hơn là “Đấng Chăn Hiền Lành”, phần mô tả ghi dưới hình ảnh Chúa Jêsus. Tinworth muốn chúng ta phải nhận biết rằng thế gian chăm lo kẻ thuộc về mình. Ngay cả những tên lính cũng ưa thích Baraba hơn là Chúa Jêsus.
Xưa sao, thì nay vậy. Đấng Christ có thể không bao giờ là “sự lựa chọn của thế gian”, đấy là lý do tại sao họ đã đóng đinh Ngài trên thập tự giá.
Có thể chúng ta cảm thấy vui mừng vì chúng ta không phải đưa ra cùng một quyết định mà Bôntu Philát đã đưa ra trong ngày náo động ở thành Jerusalem. Nhưng thắc mắc mà ông ta đưa ra vẫn còn ở trên bầu không khí:
“Ta phải xử thế nào với Chúa Jêsus?”
Sự lựa chọn đặt trước mặt chúng ta còn khó khăn hơn nhiều vì chúng ta biết Ngài nhiều hơn là Philát từng biết. Ông ta tin Chúa Jêsus là vô tội nhưng bị động dưới áp lực và phải thả một tên tội phạm. Sự cuối cùng của chúng ta sẽ ra thể nào một khi chúng ta biết sự thực về Chúa Jêsus mà vẫn ưa thích Baraba hơn?
Không một ai có thể tránh thoát câu hỏi ấy.
Đấng Christ được lòng người, họ cùng đi với Ngài, bước theo Ngài, chọn lấy Ngài thật là dễ dàng. Thế nhưng giờ phút khó quyết định chẳng chóng thì chày sẽ đến với hết thảy chúng ta.
Chúng ta mỗi người đều có Tuần Lễ Vượt Qua của riêng mình, nó phủ lấy trên chúng ta. Thế gian đã đưa ra sự lựa chọn của nó.
Jêsus phải chết!
Chúng ta phải đưa ra sự chọn của chính mình. Liệu đấy là Chúa Jêsus hay là Baraba?
B. Hết thảy chúng ta đều giống như Baraba.
Chúng ta không đọc câu chuyện nầy theo cách đúng đắn nếu chúng ta nghĩ rằng Baraba là tồi tệ vì hắn là một tên tội phạm, và chúng ta là tốt lành vì chúng ta không sống giống như hắn.
Tôi là Baraba. Mỗi người là Baraba.
Giết người, trộm cướp, gian ác, kẻ nổi loạn, kẻ phá luật pháp, kẻ ăn chơi phóng đảng. Bị tù, bị xét đoán, được buông tha khỏi án phạt bởi một người thay thế chịu chết trong chỗ của tôi.
Baraba đứng thay cho từng con cái của Ađam, là người từng bước đi trên hành tinh địa cầu nầy.
Baraba đứng thay cho tôi.
Tương truyền rằng Bernard xứ Clairvaux vào thế kỷ thứ 12 đã viết ra lời của bài thánh ca O Sacred Head Now Wounded. Câu thứ hai nói tới vấn đề tội lỗi của chúng ta và sự chết của Đấng Christ:
Lạy Chúa tôi, Ngài đã gánh chịu mọi sự mà hạng tội nhân đáng phải chịu;
Sự phạm pháp thuộc về tôi, về tôi; còn Ngài thì đau khổ vô cùng.
Cứu Chúa tôi, nầy, tôi vấp ngã đây! Tôi đáng chịu ở chỗ nầy;
Xin ngó tôi bằng sự ưu ái của Ngài, và hãy ban cho tôi ân điển Ngài.
Câu hát ấy bắt lấy toàn bộ nan đề của dòng giống con người -- "Sự phạm pháp thuộc về tôi, về tôi”. Chúng ta rất hoàn hảo trong câu nói ấy, có phải không? Tội lỗi của chúng ta đã làm cho chúng ta tẻ tách ra khỏi Đức Chúa Trời, vì thế chúng ta bị bỏ lại đây với những mưu chước không tốt của mình. Phần lớn chúng ta đều suy nghĩ bản thân mình là hạng người thiện hảo, hay ít nhất chúng ta không tồi tệ như gã đang ngồi cạnh cánh cửa kia kìa. Và đấy là thực theo một ý nghĩa. Chúng ta không làm từng việc kinh khiếp mà nhiều người khác đã làm. Nhưng hai bàn tay của chúng ta vẫn chưa được sạch. Chúng ta đã lừa đảo. Chúng ta đã nói dối. Chúng ta hay ngồi lê đôi mách. Chúng ta đã vu cáo. Chúng ta đã đưa ra những lời cáo lỗi. Chúng ta đã cắt góc. Chúng ta đã mất đi tính khí của mình. Chúng ta đã ngược đãi nhiều người khác. Khi chúng ta sau cùng có cái liếc nhìn vào thập tự giá của Đấng Christ, chúng ta nhìn thấy tội lỗi của chúng ta lớn lao là dường nào. Trong ánh sáng của đồi Gôgôtha, mọi sự chúng ta xem là tốt lành chẳng khác gì hơn mấy cái giẻ rách.
Vẻ đẹp của Tin lành Cơ đốc chiếu sáng ra từ câu chuyện nầy. Chúa Jêsus con người vô tội gánh lấy chỗ của Baraba kẻ tội phạm.
Tội phạm được tha!
Người vô tội chịu chết!
Thế là trong sự khôn ngoan cả thể của Đức Chúa Trời, những gì là tai vạ ghê khiếp (sự chết của Con Đức Chúa Trời) cung ứng ơn cứu rỗi cho thế gian.
Êsai 53 chứa những tin tức tốt lành mà hết thảy chúng ta đều có cần. Ngài bị vết – vì chúng ta. Ngài bị thương – vì chúng ta. Ngài bị đánh đập, bị nộp, bị chế giễu, bị khạc nhổ, phải đội mão gai, bị đóng đinh trên thập tự giá – vì chúng ta. Tội lỗi của chúng ta đã đưa Chúa Jêsus lên thập tự giá. Nhưng Ngài không lên đó mà không sẵn lòng đâu. Nếu tội lỗi chúng ta đã đưa Ngài đến đó, chính tình yêu của Ngài đối với chúng ta đã giữ Ngài tại đó.
Nếu bạn muốn lên Thiên đàng, hãy chú ý đến Êsai 53:6. Trong bản Kinh thánh King James, câu ấy đọc như vầy: “Chúng ta thảy đều như chiên đi lạc, ai theo đường nấy; Đức Giê-hô-va đã làm cho tội lỗi của hết thảy chúng ta đều chất trên người”. Hãy chú ý câu nói ấy bắt đầu và kết thúc với từ “hết thảy”. Một người đã làm chứng theo cách nầy: “Tôi nghiêng mình thật thấp rồi bước vào ở chữ ‘hết thảy’ thứ nhứt. Kế đến, tôi đứng thẳng dậy rồi bước ra ở chữ ‘hết thảy’ sau cùng”. Chữ “hết thảy” thứ nhứt cho chúng ta biết chúng ta là hạng tội nhân; chữ “hết thảy” sau cùng kia cho chúng ta biết Đấng Christ đã trả giá cho tội lỗi của chúng ta. Hãy bước vào ở chữ “hết thảy” thứ nhứt rồi bước ra ở chữ “hết thảy” sau cùng thì bạn sẽ khám phá là con đường cứu rỗi.
Sau đồi Gôgôtha, Đức Chúa Trời chẳng để lại một thứ gì để minh chứng cho bất cứ ai. Bạn có thể nghi ngờ tình yêu của Ngài như thế nào sau khi bạn nhìn vào hình thức đổ máu của Chúa Jêsus đang treo trên thập tự giá? J. C. Ryle đặt vấn đề theo cách nầy:
Chúng ta hãy thoải mái xưng nhận rằng, giống như Baraba, chúng ta đáng chết, đáng bị phán xét và đáng ở địa ngục. Nhưng chúng ta hãy bám chắc vào lẽ thật vinh hiển chỉ ra một Đấng Cứu Thế vô tội đã chịu khổ trong chỗ của chúng ta, và tin nơi Ngài rằng người có tội có thể được buông tha (Expository Thoughts on the Gospels, vol. 2, p. 459).
Sau cùng, chúng ta bị để lại với câu hỏi mà Philát đã đưa ra: “Ta phải xử thế nào với Chúa Jêsus?"
Bạn có thể đứng lui lại rồi nói: “Tôi không quan tâm lắm về Ngài”.
Bạn có thể xua Ngài đi rồi nói: “Xin để tôi yên”.
Bạn có thể mở lòng mình ra rồi nói: “Lạy Chúa Jêsus, con xin tiếp nhận Ngài vào đời sống của con”.
Đấy là việc tốt nhứt mà bạn có thể làm. Đấy là việc an toàn nhất mà bạn có thể làm. Hãy tin cậy Ngài. Hãy chạy đến với thập tự giá rồi nắm lấy Chúa Jêsus là Đấng đã yêu thương bạn và đã chịu chết vì bạn. Bạn có thể làm gì hơn những điều mà Ngài đã làm cho bạn?
Chúa Jêsus hay Baraba. Sự chọn lựa thuộc về bạn. Nguyện Đức Chúa Trời ban cho bạn ân điển để tin theo Chúa Jêsus và tôn Ngài làm Cứu Chúa và Chúa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét