MỘT DÂN TỘC ĐƯỢC GIẢI PHÓNG:
SỬA SOẠN VỀ ĐẤT ĐAI
Phần khó nhọc
nhất trong việc làm cha mẹ là nhìn biết cách thức giúp cho con cái họ lớn lên và
trở nên độc lập. Khó mà tìm được sự cân đối giữa việc làm thoả mãn các nhu cần
của chúng và dạy dỗ chúng tự lo liệu cho bản thân mình. Đây là một trong những
lãnh vực khác biệt mà vợ tôi và tôi đã nhìn thấy ở giữa chúng tôi. Khuynh hướng
của tôi là nhắm vào tình trạng độc lập. Thuộc về nàng là nhắm vào sự dưỡng dục.
Điều đó đã dẫn chúng tôi vào cuộc xung đột. Nhưng nó cũng dẫn tới chỗ tìm thấy
cái điều tôi hy vọng là một sự cân đối thật tốt kia.
Sáng nay, chúng
ta phải suy nghĩ về việc lớn lên. Chúng ta sẽ suy nghĩ về thời điểm bạn sẵn
sàng nắm lấy trách nhiệm mới, đối mặt với những thách thức mới. Có một cảnh
trong phim mà tôi muốn chúng ta xem xét khi chúng ta nghĩ về mấy dòng nầy. Cảnh
ấy ra từ phim Ray, là ký thuật về vị nhạc sĩ mù nổi tiếng Ray Charles. Cảnh nầy
là hồi tưởng về thời gian thơ ấu của Ray, làm sao sống được khi còn là đứa trẻ
mà chẳng thấy chi hết.
Trong cảnh
nầy, Ray là một đứa trẻ nhỏ. Ông bị ngã té rồi gọi mẹ mình: “Mẹ ơi, cứu con”,
ông kêu lên.
Và thế mà mẹ
ông đứng đó nhìn ông. Bà sẽ làm gì chứ? Bà chẳng quan tâm sao? Tại sao bà không
đến giúp cho đứa trẻ chứ? Chúng ta sẽ giữ lấy mấy câu hỏi đó rồi trở lại với bối
cảnh nầy ở phần cuối bài giảng.
Sáng nay là
tuần thứ 7 trong loạt bài 9 tháng mà hội thánh gọi là EPIC: câu chuyện đáng kinh ngạc nói tới Đức Chúa Trời
và thế gian. Chúng ta đã từng bước đi qua toàn bộ câu chuyện của
Kinh thánh. Chúng ta khởi sự bằng cách nhìn xem dự tính đẹp đẽ của Đức Chúa Trời
dành cho tạo vật của Ngài bị ngăn trở bởi tội lỗi. Tiếp đến, chúng ta đã nhìn
thấy chương trình của Đức Chúa Trời muốn phục hồi thế gian trở lại với những gì
nguyên Ngài mong muốn cho nó qua gia đình và dân tộc sẽ đến từ Ápraham.
Trong hai
tuần qua, chúng ta đã nhìn thấy trong kỷ nguyên mà chúng ta gán tước hiệu Một Dân Tộc Được Giải
Phóng. Tuần thứ nhứt chúng ta đã nhìn thấy dân sự Đức Chúa Trời được
giải thoát ra khỏi tình trạng làm nô lệ trong xứ Aicập. Tuần qua, chúng ta đã
nhìn thấy Đức Chúa Trời ban cho họ một bộ luật pháp sẽ dạy dỗ họ cách phải sống
trong sự hiện diện của Ngài. Có thêm một việc nữa, họ cần phải trở thành một quốc
gia thực sự. Họ có một lãnh tụ là Môise. Họ có bộ luật pháp để cai quản họ, nhưng
họ cần phải có đất đai. Họ cần một nơi để gọi là của riêng mình.
Nhưng họ chưa
nhận lãnh đất đai của họ trong tuần nầy. Chúng ta sẽ thấy rằng họ chưa sẵn sàng
để nhận lãnh phần đất đai ấy. Trước tiên, họ phải lớn lên đã. Chúng ta sẽ nhìn
thấy dân sự Đức Chúa Trời vấp ngã, học tập và đối mặt với những thách thức như
một phần của sự họ lớn lên thành dân tộc mà Đức Chúa Trời muốn họ phải trở
thành. Qua thời gian, vào tuần tới, chúng ta sẽ nhìn thấy họ bước vào vùng đất
như một loại người khác biệt hoàn toàn.
Khi chúng
ta lắng nghe câu chuyện của họ, chúng ta cũng muốn suy nghĩ về cách thức Đức
Chúa Trời trưởng dưỡng chúng ta nữa. Ngài vận hành thể nào qua mọi cảnh ngộ khó
khăn để nuôi dạy chúng ta lớn lên? Để dạy dỗ chúng ta biết tin cậy Ngài chăng? Chúng
ta tiếp thu được sự khôn khéo nào? Đức Chúa Trời đang chuẩn gì cho chúng ta? Lớn
lên đối với chúng ta thì giống với điều gì?
Trông
Mong Lời Hứa Của Đức Chúa Trời
Tuần qua,
dân sự của Đức Chúa Trời đến đóng trại tại Núi Sinai. Đức Chúa Trời gặp gỡ họ ở
đó. Đức Chúa Trời ban cho họ luật pháp của Ngài. Ngài dạy cho họ biết họ là ai để
chuẩn bị trở thành một dân tộc. Như chúng ta đã nói về tuần qua, nhiều điều
trong luật pháp cần phải chú trọng đến để sống trong sự hiện diện của Đức Chúa
Trời. Đây là một bảng biểu hình thức dành cho dân tộc nầy.
Sau cùng, họ
đã sẵn sàng để rời đi. Đức Chúa Trời đã bảo họ, Ngài sẽ lãnh đạo họ bằng cách
xuất hiện như một trụ mây ở trước mặt họ. Khi trụ mây dừng lại không di chuyển,
họ sẽ dừng lại và đóng trại. Khi trụ mây rời đi, họ sẽ gói ghém mọi thứ rồi đi
theo nó. Như vậy suốt gần một năm trời tại Núi Sinai, đã đến lúc phải rời đi rồi.
Dân số ký
10:11-13: “Xảy
trong ngày hai mươi tháng hai, năm thứ hai, thì trụ mây cất lên khỏi đền tạm chứng
cớ. Dân Y-sơ-ra-ên, theo chương trình đã định, ra từ đồng vắng Si-na-i, và trụ
mây dừng lại tại đồng vắng Pha-ran. Vậy, dân Y-sơ-ra-ên vâng mạng của Đức
Giê-hô-va cậy Môi-se truyền cho, mà ra đi lần thứ nhất”.
Vì vậy, dân
sự Đức Chúa Trời đang trên đường đi. Chương nầy tiếp tục mô tả cách thức mỗi
gia đình từng chi phái được sắp xếp khi họ lên đường. Hãy nhớ rằng đây là 2 triệu
người đang tới lui quanh trại quân bất cứ đâu họ dừng lại.
Chúng ta thường
có không tới 100 người trèo lên gần Núi Shasta ở Bắc California từng tháng 8 để
dự kỳ trại cả tuần, Trại của hội thánh PBC. Mỗi tối chúng ta đều có lửa trại, vì
vậy khi chúng ta sẵn sàng khởi sự, chúng ta sai mấy đứa trẻ qua trại hô lên “Lửa trại! Lửa trại!”
để thử động viên mọi người, song đấy vẫn là một thách thức để đưa mọi người đến
đúng lúc.
Không phải
là dễ dàng để huy động 2 triệu người, nhưng họ đã làm được. Đây là thời điểm hứa
hẹn, phấn khích dành cho dân sự của Đức Chúa Trời. Hãy lắng nghe âm điệu nầy thể
nào đã được mô tả trong một vài câu nói:
Dân số ký
10:33-36: “Vậy,
dân Y-sơ-ra-ên ra đi từ núi Đức Giê-hô-va, đi trong ba ngày đường; hòm giao ước
của Đức Giê-hô-va đi trước trong lúc ba ngày đường nầy, đặng tìm cho dân một nơi
an nghỉ. Trong lúc ban ngày, khi dân Y-sơ-ra-ên dời trại quân đi, thì trụ mây của
Đức Giê-hô-va ở trên họ. Khi hòm giao ước đi, thì Môi-se nói rằng: Hỡi Đức
Giê-hô-va, xin chổi dậy, để kẻ thù nghịch Ngài bị tản lạc, và kẻ nào ghét Ngài
chạy trốn trước mặt Ngài! Khi người ta để hòm giao ước xuống, thì Môi-se nói rằng:
Hỡi Đức Giê-hô-va, xin trở lại cùng muôn vàn của Y-sơ-ra-ên!”
Ở điểm nầy
trong câu chuyện, họ rất háo hức, và phấn khích. Họ không thể đợi để nhìn thấy
những gì Đức Chúa Trời đã dành chứa cho họ. Họ đang hướng tới đàng trước về
phía Đất Hứa. Khi ấy là khoảng 500 năm kể từ khi Đức Chúa Trời hứa với Ápraham rằng
dòng dõi ông sẽ sống trong đất ấy. Xứ sở của chúng ta, Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, chỉ
tồn tại chưa bằng nửa thời gian đó. Điều nầy đã đến sau một thời gian rất dài. Giờ
đây, sau cùng họ đang trên đường đến. Họ đã hướng về Đất Hứa.
Vì vậy, vào
lúc mở đầu của câu chuyện nầy, chúng ta nhìn thấy dân sự Đức Chúa Trời rất là
háo hức. Họ có mục tiêu và niềm đam mê. Chúng ta có thể học hỏi đôi điều từ
thái độ của họ. Chúng ta có thể noi theo niềm đam mê và năng lực của họ. Chúng
ta có thể trông mong Đức Chúa Trời làm ra nhiều việc lớn lao. Chúng ta có thể
trông mong Ngài làm ứng nghiệm mọi lời hứa của Ngài. Hãy trông mong các lời hứa
của Đức Chúa Trời.
Đối với dân
sự, ngay lúc bắt đầu họ thường rất phấn khích và năng động. Chúng ta thường khởi
sự những việc làm mới hay các dự án mới hoặc chuyển đến một thành phố mới với sự
năng động và lạc quan. Chúng ta trông mong Đức Chúa Trời làm nhiều việc lớn
trong đời sống của chúng ta. Chúng ta có nhiều hy vọng cao kỳ. Đấy là cách thức
dân sự của Đức Chúa Trời đã khởi sự.
Tôi thích
nhịp điệu của cuộc sống được mô tả trong phân đoạn Kinh thánh nầy. Dân Do thái đã
bước theo Đức Chúa Trời khi Ngài đi trước mặt họ trong một trụ mây. Chuyến hành
trình của họ từ Núi Sinai luân phiên giữa hai phương thức khác nhau: bố trí và
dàn quân. Khi hòm giao ước khởi sự di chuyển, Môise tuyên bố: “Hỡi
Đức Giê-hô-va, xin chổi dậy”. Khi hòm giao ước sửa soạn dừng lại, ông kêu lên: “Hỡi
Đức Giê-hô-va, xin trở lại”.
Điều nầy đánh
mạnh vào tôi như một gương tiêu biểu cho nhịp điệu của đời sống đức tin. Thứ nhứt,
chúng ta yên nghỉ trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời trở lại với
chúng ta. Sự hiện diện của Ngài bố trí và chúng ta bố trí với sự hiện diện đó. Đây
là những thời điểm của yên nghỉ, của thờ phượng, của cầu nguyện, và của suy gẫm.
Tuần qua, chúng ta đã nói tới việc lớn lên như vầy: học biết yên nghỉ trong sự
hiện diện của Đức Chúa Trời.
Nhưng có những
thời điểm khác nữa khi chúng ta chổi dậy. Chúng ta di chuyển tới phía trước với
sự hiện diện của Đức Chúa Trời đi trước mặt chúng ta. Chúng ta đối diện với nhiều
kẻ thù. Chúng ta dấn thân vào thế gian. Chúng ta dàn trận với mục đích công bố
ra lẽ thật, đánh trận cho sự công bình, đem tới sự chữa lành, hay đem ơn thương
xót cho những ai đang đau khổ. Chúng ta cầu xin Đức Chúa Trời chổi dậy trước mặt
chúng ta hầu cho Ngài ban sự đắc thắng cho chúng ta. Chúng ta hành động với quyền
phép của Đức Chúa Trời.
Đây là giai
điệu của một đời sống bước theo Đức Chúa Trời; yên nghỉ, làm việc, và trông đợi
Đức Chúa Trời làm ứng nghiệm mọi lời hứa của Ngài.
Khi dân sự Đức
Chúa Trời rời khỏi Núi Sinai, họ đang ở một địa điểm thật tốt lành. Họ sốt sắng
bước theo sự hiện diện của Đức Chúa Trời và họ có một giai điệu rất lành mạnh. Họ
đã hướng tới Đất Hứa, ở đó họ trông mong nhìn thấy sự ứng nghiệm mọi lời hứa của
Đức Chúa Trời đối cùng các tổ phụ của họ. Chúng ta có thể học biết từ sự trông
mong của họ. Chúng ta có thể học biết từ nhịp điệu của họ. Nhưng không may, có
nhiều việc không suông sẻ khi họ khởi hành.
Cùng
Với Đức Chúa Trời Đối Diện Với Các Thử Thách
Không bao
lâu khi họ rời khỏi Núi Sinai, họ khởi sự có nhiều nan đề. Phần mà tôi ưa thích
nhất là khi họ than phiền về việc không có thịt ăn, vì vậy Đức Chúa Trời mới
ban cho họ chim cút để ăn. Thực vậy, Ngài ban cho họ nhiều đến nỗi Ngài phán,
trưng dẫn:
Dân số ký 11:20:
“… cho đến chừng nào thịt tràn ra lỗ mũi,
và các ngươi ngán đi”
Chuyến đi
giữa Núi Sinai và Đất Hứa đầy dẫy với sự than phiền, các thách thức đối với quyền
bính, và cách xử sự sai trái.
Thế nhưng
khi họ đến tại biên giới của vùng đất mà Đức Chúa Trời đã hứa với họ. Đức Chúa
Trời nói cho Môise biết phải chọn đại diện từ mỗi chi phái để đi do thám xứ. Vì
vậy, 12 thám tử rời khỏi trại quân rồi đi 40 ngày khắp cả xứ để xem xét.
Thế rồi họ
trở về trại quân và họ đưa ra bản tường trình về mọi điều mà họ đã quan sát được.
Dân số ký
13:26-33: “Tới
rồi, bèn đến cùng Môi-se, A-rôn và cả hội dân Y-sơ-ra-ên, trong đồng vắng
Pha-ran, tại Ca-đe, mà thuật lại mọi sự cho hai người và cả hội chúng nghe,
cùng đưa cho xem hoa quả của xứ. Vậy, các người ấy thuật cho Môi-se rằng: Chúng
tôi đi đến xứ mà người đã sai chúng tôi đi; ấy quả thật một xứ đượm sữa và mật,
nầy hoa quả xứ đó đây. Mà, dân sự ở trong xứ nầy vốn mạnh dạn, thành trì thật vững
vàng và rất lớn; chúng tôi cũng có thấy con cái của A-nác ở đó. Dân A-ma-léc ở
miền Nam, dân Hê-tít, dân Giê-bu-sít và dân A-mô-rít ở trong núi; dân Ca-na-an ở
gần biển và dọc dài theo mé Giô-đanh. Ca-lép bèn làm cho dân sự, đang lằm bằm
cùng Môi-se nín lặng đi, mà nói rằng: Chúng ta hãy đi lên và chiếm xứ đi, vì
chúng ta thắng hơn được. Nhưng những người đi cùng Ca-lép nói rằng: Chúng ta
không đi lên cự dân nầy được, vì chúng nó mạnh hơn chúng ta. Trước mặt dân Y-sơ-ra-ên,
các người đó phao phản xứ mình đã do thám mà rằng: Xứ mà chúng tôi đã đi khắp đặng
do thám, là một xứ nuốt dân sự mình; hết thảy những người chúng tôi đã thấy tại
đó, đều là kẻ hình vóc cao lớn. Chúng tôi có thấy kẻ cao lớn, tức là con cháu của
A-nác, thuộc về giống giềnh giàng; chúng tôi thấy mình khác nào con cào cào, và
họ thấy chúng tôi cũng như vậy”.
Đây là những
sự kiện. Đất đai thật đáng kinh ngạc. Thực sự đất ấy chảy ra sữa và mật. Hoa quả
nó thật là to lớn. Người nào sống ở đó rất mạnh dạn và các thành trì của họ đều
được phòng thủ rất chặt chẽ. Thậm chí có một số người cao lớn ở đó, đặc biệt họ
rất mạnh sức. Đấy là những sự kiện. Hết thảy 12 thám tử đều nhất trí đối với
các chi tiết ấy.
Thế nhưng
có sự bất đồng xảy đến. Calép là một trong các vị đại diện đã đi do thám xứ. Phần
kết luận của ông, ấy là Đức Chúa Trời đã làm ứng nghiệm lời hứa của Ngài. Vùng đất
thật đáng kinh ngạc và Đức Chúa Trời đang ban đất ấy cho họ. Sau đó, ông nói: “nếu Đức Giê-hô-va đẹp lòng cùng chúng ta, ắt
sẽ đem chúng ta vào xứ nầy” (Dân số ký 14:8). Calép vốn
có đức tin Đức Chúa Trời sẽ làm một việc gì đó thật lạ lùng.
Song hầu hết
các thám tử khác đều không đồng ý. Họ nhìn thấy hạng người cao lớn. Họ nhìn thấy
đất đai cả thể là dường nào và họ nghĩ
quá tốt thì chưa hẳn là phước hạnh đâu. Họ kết luận: “Chúng ta không thể
cự lại dân nầy được”. Phần kết luận của họ, ấy là họ chẳng còn có hy
vọng gì nữa cả. Đất thì tốt đấy, nhưng chẳng có phhương thế nào để cho họ tiếp
thu được nó. Thế là hết chuyện.
Chúng ta đang
ở ngay điểm xoay chiều trong câu chuyện vào lúc nầy. Dân sự của Đức Chúa Trời
có một sự lựa chọn ở trước mặt họ. Chúng ta đã nhìn thấy một vài khoảnh khắc
quan trọng như thế nầy trước đây. Êva đã quyết định có nên ăn trái cấm hay
không!?! Ápraham đã quyết định có nên đem dâng Ysác làm của lễ thiêu hay
không!?! Giôsép đã mường tượng có nên tiếp nhận các anh mình hay không!?! Xuyên
suốt câu chuyện nầy đã có những biến cố quan trọng có khả năng làm thay đổi
hoàn toàn dòng chảy của câu chuyện. Điều gì sẽ xảy ra ở đây? Dân sự của Đức
Chúa Trời sẽ làm gì chứ?
Bạn có
khuynh hướng phản ứng ra sao khi bạn đối diện với những khoảnh khắc quan trọng
giống như thế nầy? Có đủ loại điểm xoay chiều trong đời sống của chúng ta. Đôi
khi chúng là các quyết định lớn lao: công ăn việc làm, con cái, hôn nhân, v.v… Nhưng
có khi khoảnh khắc quan trọng của chúng ta dường như không chạy theo cách đó
cho tới chừng chúng ta qua khỏi chúng. Chúng ta phản ứng với người nầy tại sở
làm trong giờ phút khủng hoảng như thế nào? Chúng ta từng trải thách thức thời
sinh viên như thế nào, có giống như con cái chúng ta đang đối diện không? Chúng
ta sẽ làm gì khi chúng ta phải đối mặt với sự thoả hiệp mọi giá trị của chúng ta
vì cớ sự tiến bộ: về mặt xã hội, về nghề nghiệp, hay về tình cảm?
Không may, dân
sự của Đức Chúa Trời không đáp ứng theo cách mỹ mãn. Họ chọn sợ hãi hơn là đức
tin. Họ chọn nhút nhát thay vì tin cậy. Họ không để cho Đức Chúa Trời dẫn dắt họ
vào trong Đất Hứa. Thực vậy, họ tìm cách ném đá Calép và Giôsuê vì dám đề nghị
rằng họ sẽ vào trong đó. Dân sự của Đức Chúa Trời xây lưng lại rồi từ chối
không chấp nhận sự ứng nghiệm mọi lời hứa của Ngài dành cho họ.
Vì vậy, Đức
Chúa Trời đã nổi giận. Và một lần nữa, Môise bước tới. Ông nài xin sự tha thứ. Đức
Chúa Trời ưng chuẩn, nhưng vẫn có những hậu quả cho sự họ vô tín. Đây là phần
cuối cuộc trao đổi giữa Môise và Đức Chúa Trời.
Dân số ký
14:20-25: “Đức
Giê-hô-va đáp rằng: Ta đã tha như lời ngươi xin. Nhưng ta chỉ sự hằng sống ta
mà quả quyết rằng, sự vinh quang của Đức Giê-hô-va sẽ đầy dẫy khắp trái đất!
Trong mọi người đã thấy sự vinh quang ta, phép lạ ta đã làm tại xứ Ê-díp-tô và
nơi đồng vắng, là các ngươi đã thử ta mười lần và đã không nghe lời ta, thì chẳng
một ai sẽ thấy xứ mà ta thề hứa cho tổ phụ chúng nó. Chẳng ai mà đã khinh ta sẽ
thấy xứ đó đâu! Nhưng vì kẻ tôi tớ Ca-lép ta không đồng lòng cùng chúng nó,
theo ta một cách trung tín, thì ta sẽ đem người vào xứ mà người đã có đi, và
dòng dõi người sẽ được xứ làm sản nghiệp. Dân A-ma-léc và dân Ca-na-an ở trong
trũng; ngày mai các ngươi hãy trở lui lại sau, đi đến đồng vắng về hướng Biển đỏ”.
Họ đã chọn
không tin cậy Đức Chúa Trời, vì thế Ngài bảo họ phải quay trở lại. Quay trở lại
hướng tới Biển Đỏ. Trong những câu nối theo sau, Đức Chúa Trời giải thích rằng
Ngài sẽ khiến cho dân sự Ngài phiêu bạt ở đồng vắng trong 40 năm. Những ai được
20 tuổi và lớn hơn sẽ ngã chết trước khi Ngài để cho họ băng qua biên giới vào
trong Đất Hứa. Những ai là con trẻ lúc bấy giờ sẽ trở nên trưởng thành vào thời
điểm đó và họ sẽ là những người kinh nghiệm việc bước vào vùng đất ấy.
Đức Chúa Trời
muốn dạy cho họ biết về đức tin. Họ không có tin rằng Ngài có thể dẫn dắt họ
trong chỗ thắng hơn các kẻ thù mình. Vì vậy, Ngài cần phải giúp cho họ lớn lên.
Ấy chẳng phải là hình phạt đâu — Ngài đã nói rõ lúc khởi sự rằng Ngài đã tha thứ
cho họ rồi. Đây là công tác huấn luyện. Họ đã tỏ ra rằng họ chưa sẵn sàng để bước
vào vùng đất đó. Họ chưa có đức tin cần thiết. Vì vậy Đức Chúa Trời sẽ dạy cho
họ biết về đức tin. Ngài sẽ giúp đỡ cho họ khi một dân tộc lớn lên.
Chúng ta cũng
cần tới sự dạy dỗ như thế nầy nữa. Chúng ta cần phải học biết đối diện với những
thử thách trong đời sống của chúng ta. Chúng ta cần phải học biết phải ăn ở thể
nào qua những sự việc khó khăn. Chúng ta khởi sự thật là mạnh mẽ, nhưng dẫu thế
nào thì không để cho các thách thức lấn lướt chúng ta. Chúng ta cần Đức Chúa Trời
dạy dỗ và huấn luyện chúng ta. Chúng ta cần phải học biết, từ từ thôi, làm thế
nào để trở thành dân sự của Đức Chúa Trời. Có nhiều điều xảy ra khi chúng ta đối
diện với những thử thách. Hãy cùng với Đức Chúa Trời đối diện với những thử
thách.
Bốn mươi năm
đó, dân sự Đức Chúa Trời đã phiêu bạt trong sa mạc, hiển nhiên đấy là một thời
kỳ rất thích đáng trong câu chuyện dành cho chúng ta. Dân sự Đức Chúa Trời đã được
giải phóng ra khỏi Aicập. Họ không còn là nô lệ cho Pharaôn nữa. Họ sống độc lập.
Đức Chúa Trời đã nói cho họ biết phải sinh sống như thế nào rồi. Ngài đã ban
cho họ bộ luật pháp giúp cho họ kinh nghiệm sự hiện diện của Đức Chúa Trời từng
ngày một trong các phương thức đầy năng quyền. Một việc duy nhứt còn lại để
hoàn tất mọi lời hứa của Đức Chúa Trời — vào trong Đất Hứa. Họ tưởng việc ấy sẽ
xảy ra thật là nhanh chóng, song họ chưa sẵn sàng. Vì vậy, Đức Chúa Trời buộc họ
phải chờ đợi. Nhưng không những chỉ có chờ đợi thôi đâu. Họ phải lớn lên cho tới
chừng họ sẵn sàng để nhận lãnh lời hứa sau cùng của Đức Chúa Trời.
Đấy là phần
tóm lược mà chúng ta đang có đây. Nếu bạn tin theo Chúa Jêsus, thế thì bạn đã được
buông tha cho được tự do. Bạn không còn là nô lệ cho tội lỗi nữa. Bạn có sự tự
do. Và bạn có sự hiện diện của Đức Chúa Trời. Chúa Jêsus rời khỏi chúng ta với
Thánh Linh Ngài là Đấng đang ngự trong chúng ta, giữa vòng chúng ta, và Ngài
làm cho sự hiện diện của Đức Chúa Trời ra rõ ràng với chúng ta mọi lúc mọi khi.
Chúng ta được tự do và chúng ta có sự hiện diện của Đức Chúa Trời. Nhưng chúng
ta cũng biết rằng chúng ta chưa nhận lãnh mọi sự đâu nào.
Trong Giăng
14:3, Chúa Jêsus phán: “Khi
ta đã đi, và đã sắm sẵn cho các ngươi một chỗ rồi, ta sẽ trở lại đem các ngươi đi
với ta, hầu cho ta ở đâu thì các ngươi cũng ở đó”. Chúng ta cũng đang trông đợi để bước
vào Đất Hứa nữa đây. Chúng ta cũng đang chờ đợi phần cung ứng sau cùng mọi lời
hứa của Đức Chúa Trời.
Bốn mươi năm
đó, đối với dân sự của Đức Chúa Trời là thời gian ở giữa phần cung ứng thứ nhứt
và phần cung ứng sau cùng mọi lời hứa của Đức Chúa Trời. Đấy cũng là chỗ mà
chúng ta đang sinh sống nữa. Có lẽ nào Đức Chúa Trời đang sử dụng cùng sự việc
lúc bây giờ giống như khi ấy chăng? Có khi bạn nghe các Cơ đốc nhân nói rằng mục
đích duy nhứt trong cuộc sống là tạo ra nhiều Cơ đốc nhân hơn. Thứ nhứt, bạn trở
thành một Cơ đốc nhân và rồi mục đích chủ yếu của bạn là làm cho nhiều người khác
trở lại đạo. Rao giảng Tin Lành là một phần trong mục đích của Đức Chúa Trời
dành cho chúng ta trong thời kỳ nầy, nhưng đấy chỉ là phần duy nhứt của câu trả
lời.
Có thể nào Đức
Chúa Trời đang chuần bị cho chúng ta bước vào Đất Hứa chăng? Có thể nào chúng
ta, là dân sự Đức Chúa Trời, chưa sẵn sàng chăng? Có thể Đức Chúa Trời đang huấn
luyện chúng ta. Không phải chúng ta trong vai trò các cá nhân, mà chúng ta là
dân sự của Ngài. Có thể Vương quốc của Đức Chúa Trời đang lớn lên. Điều đó diễn
ra khi có nhiều người được tiếp đón vào trong Vương quốc, nhưng điều đó cũng xảy
ra khi Vương quốc đối diện với nhiều thử thách và phải học biết tin cậy Đức
Chúa Trời.
Đây là một
việc khó cho chúng ta nắm bắt vì chúng ta suy nghĩ nhiều trong vai trò cá nhân.
Phần tiểu sử mà tôi thực sự quen thuộc với là tiểu sử của đời sống tôi. Tôi
không có khuynh hướng tỉnh thức về những gì đang xảy ra trong lịch sử với các
phong trào to lớn kia. Gần như tôi chỉ nhận biết những gì đang xảy ra cho tôi.
Hầu hết những
người trưởng thành thất bại không bước vào Đất Hứa lần thứ nhứt, đã ngã chết trước
khi họ nhận được cơ hội thứ nhì. Đức Chúa Trời không khiến họ lớn lên trong vai
trò các cá nhân. Ngài làm cho họ lớn lên trong vai trò một cộng đồng. Khi họ
quay trở lại với đường biên giới, bốn mươi năm sau đó, Môise nói với họ bằng một
nhận định liên tục mạnh mẽ về các người đã ngã chết. Họ là dân sự của Đức Chúa
Trời, đã trưởng thành. Chúng ta không những lớn lên, trưởng thành, và phát triển
trong vai trò các cá nhân. Chúng ta lớn lên, trưởng thành và phát triển như một
cộng đồng.
Vì vậy,
chúng ta có thể đưa ra hai thắc mắc. Thứ nhứt, Đức Chúa Trời đang làm gì trong đời
sống tôi? Tôi đối diện với các thử thách trong thế gian như thế nào đây? Tôi đang
lớn lên và trưởng thành ra sao? Tôi đang học biết phải sống với Đức Chúa Trời
như thế nào đây? Đức Chúa Trời đang sử dụng các hoàn cảnh mà tôi đang đối diện
với như thế nào để sửa soạn tôi cho việc gì khác mà Ngài muốn cho tôi? Chúng ta
có thể đưa ra tất cả các thắc mắc trên cơ sở một cá nhân và chúng thực sự là đáng
giá.
Nhưng chúng
ta cũng có thể đưa ra những thắc mắc nầy với quan điểm lớn hơn về mọi sự. Đức
Chúa Trời đang làm gì trong lịch sử? Đức Chúa Trời đang dạy dỗ điều gì cho Hội
thánh — không phải là Hội thành nầy đâu, mà là hội chúng chung các tín hữu đã tồn
tại trong gần 2000 năm trước cả hội thánh nầy? Đây là điều khiến cho lịch sử hội
thánh cuốn hút tôi khi còn ở Thần học viện. Nhìn thấy cách thức Đức Chúa Trời vẫn
còn hành động và nhìn xem các bài học mà hội thánh như một tổng thể đang tiếp
thu. Và một số trong những cách thức chúng ta hãy còn cần đến để cùng nhau lớn
lên.
Trong suốt
thời kỳ ở trong sa mạc, dân sự Đức Chúa Trời đã đối diện với mọi loại thử thách.
Hiển nhiên là ngay cả Môise và Arôn đã có một cơn khủng hoảng đức tin. Hậu quả
của họ cũng y như của bao người khác: họ không được vào trong Đất Hứa. Nhưng rồi,
bốn mươi năm đó đã trôi qua và dân sự đã trên đường quay trở lại nơi ranh giới
của Đất Hứa. Đấy là chỗ câu chuyện của chúng ta sáng nay kết thúc.
Hãy
Chọn Sự Sống
Câu chuyện
nói tới bốn mươi năm trong đồng vắng kết thúc ở phần cuối của sách Dân số ký. Câu
cuối cùng đặt họ đóng trại ngay bên bờ sông Giôđanh ngang thành Giêricô. Nhưng
Môise có một vài điều phải nói trước khi ông rời khỏi họ và họ bước vào vùng đất
ấy. Sách Phục truyền luật lệ ký ghi lại lời lẽ sau cùng nầy. Về mặt cơ bản, đây
là một tuyển chọn ít nhất ba bài giảng mà Môise đã phân phát ra cho dân sự để
hoàn chỉnh sự chuẩn bị của họ hầu tiếp nhận Đất Hứa. Ông tóm tắt chuyến phiêu lưu
của họ, tóm tắt luật pháp mà Đức Chúa Trời đã ban cho họ, và ban cho họ bài giảng
sau cùng. Đấy là tiểu đoạn chúng ta cần phải nhìn vào khi chúng ta kết thúc.
Tôi sẽ đọc
một vài câu đánh dấu kết cuộc từ Môise.
Phục truyền luật
lệ ký 30:15-20: “Hãy
xem, ngày nay ta đặt trước mặt ngươi sự sống và phước lành, sự chết và tai họa,
vì ngày nay, ta bảo ngươi thương mến Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, đi trong
các đường lối Ngài, và gìn giữ những điều răn luật lệ và mạng lịnh Ngài, để ngươi
sống, gia thêm, và Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi ban phước cho ngươi trong xứ
mà ngươi sẽ vào nhận lấy. Nhưng nếu lòng ngươi xây trở, không khứng nghe theo,
chịu dụ dỗ thờ lạy và hầu việc các thần khác, thì ngày nay ta tỏ cùng các ngươi
rằng các ngươi hẳn phải tuyệt diệt, không được sống lâu trên đất mà ngươi sẽ đi
qua sông Giô-đanh đặng nhận lấy. Ngày nay, ta bắt trời và đất làm chứng cho các
ngươi rằng ta đã đặt trước mặt ngươi sự sống và sự chết, sự phước lành và sự rủa
sả. Vậy, hãy chọn sự sống, hầu cho ngươi và dòng dõi ngươi được sống, thương mến
Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, vâng theo tiếng phán Ngài, và tríu mến Ngài; vì
Ngài là sự sống ngươi và làm cho ngươi được sống lâu, đặng ngươi ở trên đất mà Đức
Giê-hô-va đã thề ban cho các tổ phụ ngươi, là Ap-ra-ham, Y-sác, và Gia-cốp”.
Dân sự của Đức
Chúa Trời khởi đi ra từ Núi Sinai với sự háo hức và năng động. Họ rất phấn
khích muốn nhìn thấy nơi mà sự hiện diện của Đức Chúa Trời sẽ dẫn dắt họ. Nhưng
mọi sự còn khó nhọc hơn họ tưởng nữa. Họ không thể giữ được sự năng động kia. Họ
thắc mắc về mọi hoàn cảnh của họ. Họ thắc mắc cấp lãnh đạo và đức tin của những
người nầy nơi Đức Chúa Trời chỉ cung ứng rủi ro và thất bại.
Nhưng trải
qua mọi sự ấy, Đức Chúa Trời đã dạy dỗ họ. Họ đã lớn lên. Họ là thứ dân khác biệt
lúc bấy giờ hơn là họ cách 40 năm trước. Vì vậy, Môise đặt trước mặt họ một sự
lựa chọn. Sống hay chết? Thịnh vượng hay hủy diệt? Môise đang kỳ vọng rằng họ đã
học biết sự khôn ngoan. Môise đang hy vọng họ đã đối diện với các thử thách rồi
qua bờ bên kia với một sự dức dấy tốt hơn về sự tin cậy Đức Chúa Trời ở giữa
các thử thách là thể nào!!
Vì thế,
Môise ban cho họ một sự lựa chọn để sống sao cho thật khôn ngoan. Ông nói cho họ
biết rằng họ biết rõ sống bất tuân là thể nào rồi. Đấy là con đường dẫn tới sự
hủy diệt. Nhưng họ cũng biết rõ một tiên vị sống trung tín là thể nào rồi. Đấy
là con đường dẫn tới sự sống. Một lần nữa, họ có một sự lựa chọn đặt trước mặt
họ, không những là lúc bấy giờ mà còn là mỗi ngày trong cuộc sống của họ trong Đất
Hứa. Lần nầy, hãy chọn sự sống. Lần nầy, hãy chọn “thương mến Giê-hô-va Đức
Chúa Trời ngươi, vâng theo tiếng phán Ngài, và tríu mến Ngài”.
Chúng ta đang
sống dưới những hoàn cảnh khác hơn là dân Do thái đã sống. Khi chúng ta vâng
theo Đức Chúa Trời, Ngài không luôn luôn cung ứng các ơn phước về mặt vật chất.
Nhưng lời lẽ nầy sẽ rung lên sự thực cho chúng ta. Chúng ta đã nhìn biết thất bại.
Chúng ta đã biết rõ sự thành công. Đức Chúa Trời làm cho chúng ta lớn lên, khiến
cho chúng ta ra khôn ngoan. Với sự khôn ngoan mà chúng ta đã tiếp thu, chúng ta
có cơ hội chọn lấy sự sống giống như dân Do thái đã chọn vậy. Hãy chọn sự sống.
Tôi thích cụm
từ nầy vì tôi nghĩ đây là con đường mà chúng ta đang bước đi mỗi ngày. Chúng ta
đối diện với các quyết định ở trước mặt chúng ta mọi lúc mọi khi, chúng cung ứng
cho chúng ta cơ hội để thương mến Đức Chúa Trời, bước đi theo đường lối Ngài, và
chúng ta kinh nghiệm ơn phước của Ngài khi chúng ta làm theo các việc ấy. Nhưng
chúng ta cũng đối diện với nhiều phiền nhiễu. Các cơ hội cho tấm lòng của chúng
ta xây đi chỗ khác. Các dịp tiện bước theo đường lối riêng của mình. Bị ảnh hưởng
bởi nhiều người khác. Đánh giá mọi sự cao hơn con người. Để cho mọi nổi lo sợ
can thiệp vào quyết định của chúng ta. Lằm bằm thay vì dâng lên lời cảm tạ.
Môise thúc
giục dân sự nầy hãy chọn sự sống hầu cho họ và con cháu họ có thể sống. Đây là
những quyết định chạm đến những người ở chung quanh chúng ta. Họ cứ nhìn tới đàng
trước. Thực vậy, sự sống cứ đi tới phía trước chạy thẳng vào cõi đời đời. Những
lựa chọn khôn ngoan mà chúng ta đưa ra hôm nay — kính mến Đức Chúa Trời và thương
mến người khác — sẽ có những hậu quả dành cho các thế hệ hầu đến, ngay cả trong
cõi đời đời nữa.
Tôi nhớ có
trao đổi với người bạn của tôi, người nầy vừa mới tốt nghiệp y khoa, học nội
trú và được học bổng. Sau ngần ấy năm tháng học tập, bạn tôi nói: “Tôi không nghĩ
tôi sẽ đạt được nếu tôi biết cuối cùng sẽ là như vậy. Nhưng tôi vui sướng vì đã
đạt tới vì giờ đây tôi đang ở bờ bên kia”.
Kinh nghiệm
của tôi, ấy là cuộc sống luôn luôn khó nhọc hơn là người ta mong đợi. Luôn luôn
có những thử thách dấy lên. Năng lực và sự sốt sắng của chúng ta luôn vơi dần đi.
Song khi chúng ta đối diện với những thử thách đó, chúng ta đang tiếp thu cách
thức để điều hướng thế giới của chúng ta. Chúng ta đang học biết phải sống thể
nào trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời, ngay cả khi mọi sự không còn có ý nghĩa
nữa. Sự sống thì nhọc nhằn hơn chúng ta trông đợi, mà nó có thể tốt hơn là
chúng ta kỳ vọng nữa.
Còn nhớ cậu
bé Ray Charles không? Một cậu bé mù đã bị té rồi kêu mẹ nó không? Nó đưa ra những
sự lựa chọn nào và điều chi đã xảy ra với mẹ nó!?!
Khi chúng
ta tiếp tục xem ở bối cảnh nầy, Ray đang nằm dài trên đất và khi nó nhìn biết rằng
mẹ nó chắc sẽ không giúp nó. Bà yên lặng nhìn nó ở một khoảng xa xa, bất chấp
các nhu cần của nó. Nó nghe tiếng ồn từ bên ngoài bình nước đang sôi. Mẹ nó đang
mong thấy nó sẽ làm gì kế đó. Nó chống tay đứng dậy rồi với hai cánh tay giang
rộng ra, nó đi quanh bếp lửa nóng kia, lắng nghe và rồi nó nghe tiếng con dế ở
ngay chân mình. Nó quì gối xuống chụp lấy con dế, nhặt lấy nó với một nụ cười
trên khuôn mặt đang lắng nghe tiếng gáy của nó. Khi ấy, chúng ta thấy mẹ nó biết
nó cũng có thể lắng nghe tiếng của bà nữa. Bà ôm chầm lấy nó với hai hàng nước
mắt.
Ray chọn sự
sống. Nó học biết, ngay trước mắt chúng ta, để hiểu thế giới ở chung quanh nó
theo cách riêng của nó. Nó đối diện với những thử thách và chúng chuẩn bị cho
nó một việc khác. Mẹ nó có mặt ở đó suốt thôi. Nó phải tự hỏi lý do tại sao bà
không đến với nó. Nó không hiểu lúc đầu thể nào bà có thể đứng đó và không màng
đến tiếng kêu van, xin trợ giúp của nó. Nhưng cuối cùng, nó nói: “Con cũng nghe thấy
mẹ nữa đấy, mẹ ơi. Mẹ đang đứng ở đó”. Và bà đáp: “Ừ, mẹ đây”.
Bà có mặt ở ngay đó. Bà ở ngay đó suốt thôi. Và bây giờ, Ray đã tiếp thu được đôi
điều về việc tự mình lo liệu là thể nào rồi, vì vậy bà ôm chầm lấy nó. Bà tiếp
nhận nó.
Đây là con đường
mà dân sự của Đức Chúa Trời đang bước đi trên đó. Họ phải tiếp thu cách thức trở
thành dân sự của Đức Chúa Trời trước khi họ có thể sinh sống trong đất của Đức
Chúa Trời. Cậu bé Ray Charles phải học biết tự mình xoay trở trước khi mẹ cậu
có thể tiếp lấy cậu.
Đây là những
gì trông giống như đời sống của chúng ta. Hết thảy chúng ta đều đối diện với đủ
loại sự việc mà chúng ta chưa hề tưởng được là chúng ta sẽ gặp gỡ. Nhưng chúng
ta thấy Đức Chúa Trời nơi chúng và Ngài dẫn dắt chúng ta vượt qua. Chúng ta đang
tiếp thu để sống sao cho thật khôn ngoan; công nhận sống và chết và chọn lấy sự
sống; hành động theo đức tin mà chúng ta đang có; tin cậy Đức Chúa Trời mà
chúng ta đang nhìn biết; và lớn lên qua mọi lỗi lầm dọc theo con đường.
Phần
kết luận
Đức Chúa Trời
đang làm cho chúng ta được lớn lên. Đôi khi chúng ta cảm thấy như Ngài đang ở với
chúng ta. Đôi lúc chúng ta cảm thấy như Ngài đã đi vắng rồi vậy. Nhưng Ngài đang
hiện diện suốt ở đó. Ngài đang ở với chúng ta dầu khi mọi việc ra vô vọng. Trải
qua mọi sự nầy, Đức Chúa Trời đang sửa soạn chúng ta. Giống như dân Do thái ở
trong sa mạc đã được sửa soạn để sống trong Đất Hứa vậy, đời sống của chúng ta
không những là về đời nầy mà thôi; mà chúng ta còn được sửa soạn cho cõi đời đời
nữa. Đức Chúa Trời đang sửa soạn chúng ta để ở trong sự hiện diện của Ngài nơi
cõi đời đời. Chúng ta có nhiều điều để tiếp thu.
Và thế là
gia đình của Ápraham trở thành dân tộc Israel. Đức Chúa Trời ban cho dân sự
Ngài vị lãnh tụ Môise, ông giải phóng họ ra khỏi tình trạng nô lệ. Ngài ban cho
dân sự Ngài bộ luật pháp giúp cho họ tồn tại trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời
của họ. Và sau cùng, Ngài sửa soạn họ để bước vào vùng đất — Đất Hứa — và nhận
lãnh sự ứng nghiệm lời hứa của Ngài.
Sau bài giảng
thật dài của Môise, dân sự của Đức Chúa Trời sau cùng bước vào vùng đất đó. Họ đã
sẵn sàng khi họ trưởng thành và Giôsuê dẫn họ băng ngang qua sông Giôđanh. Đấy
là những gì chúng ta sẽ xem xét vào tuần tới khi chúng ta bước vào kỷ nguyên thứ
tư, Một Quê Hương
Được Ban Cho. Chúng ta sẽ khám phá ra quê hương ấy sẽ lớn lắm, song
chẳng phải là vườn Êđen đâu. Quê hương ấy chưa phải là sự hoàn tất sau cùng của
chương trình của Đức Chúa Trời đâu. Còn có nhiều sẽ xảy đến nữa.
Đấy là chỗ
mà câu chuyện của chúng ta luôn hướng tới. Chúng ta thường xuyên nhìn thấy Đức
Chúa Trời đang vận hành. Chúng ta đã nhìn thấy Ngài làm ứng nghiệm mọi lời hứa
của Ngài. Nhưng mọi sự trong câu chuyện cứ lên cao mãi cho tới chừng giờ đây phải
hướng tới sự ứng nghiệm vĩ đại lời hứa của Ngài trong Thân Vị của Đức Chúa
Jêsus Christ. Toàn bộ câu chuyện đều dẫn tới Ngài. Còn đối với chúng ta, là những
người sống sau sự chết và sự phục sinh của Chúa Jêsus, toàn bộ câu chuyện dẫn tới
sự tái lâm của Ngài. Mọi sự chúng ta kinh nghiệm đang sửa soạn cho chúng ta về
cõi đời đời. Mọi sự đang sửa soạn cho chúng ta bước vào Đất Hứa của trời mới đất
mới.
Nguyện
chúng ta tin cậy Đức Chúa Trời khi Ngài lo sửa soạn cho chúng ta. Nguyện chúng
ta chọn sự sống dọc theo đường đi ấy. Nguyện chúng ta bước vào sự sáng tạo mới
và sống trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời trong cõi đời đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét