Thứ Ba, 26 tháng 2, 2013

MỘT QUÊ HƯƠNG ĐƯỢC BAN CHO: NHU CẦN MỘT VÌ VUA



MỘT QUÊ HƯƠNG ĐƯỢC BAN CHO:
NHU CẦN MỘT VÌ VUA
            Mary Gordon, một nhà văn, thuật lại câu chuyện nầy:

            Trưa tháng 8, trời nắng nóng. Tôi gặp 10 người ăn tối hôm đó. Không một ai hiến cho tôi một chút giúp đỡ nào hết. Tất nhiên, tôi cảm thấy mình giống như một nạn nhân, như ai đó hứng chịu trong căn bếp hực nóng vào một ngày tháng 8. (Thật là quan trọng khi nhớ tới thói quen xưng công bình của người có tánh nóng giận thường có thói quen xem mình là nạn nhân). Tôi bị băm, bị kích động, phải khom người xuống một ngọn lửa thấp, và chỉ có một mình, một mình! Hơi nóng của lò nướng là Lò Luyện Tội của tôi, là lò thử thách của tôi.
            Mẹ tôi và các con của tôi nghĩ đây là thời điểm rất tốt cho sự bất tuân. Họ vào ngồi trong xe rồi từ chối không nhúc nhích cho tới chừng tôi đưa họ đi bơi. Giờ đây, con cái của tôi đang ở độ tuổi dễ xúc động lúc bấy giờ, một đứa bảy tuổi và một đứa bốn tuổi. Mẹ tôi thì 78 tuổi và, trừ ra cách nói năng của bà, được mô tả như là tàn tật. Họ nghiêng người lên nhấn kèn và kêu tên tôi qua cửa xe, đến nỗi mấy người hàng xóm đều nghe thấy, nhắc cho tôi nhớ tới lời hứa phải đưa họ đến hồ bơi.
            Có những thời điểm chắc chắn khi có một câu nói mà người ta hay dùng tự nó toát ra trong chỗ loạng choạng và đây là một trong số chúng. Tôi quên mất rồi. Tôi quên cả bản thân mình.

            Phần nhiều người trong chúng ta tìm cách kềm chế cơn giận dưới tấm chăn suốt thôi, nhưng ngay cả hạng người hoà nhã nhất giữa vòng chúng ta cũng quên phứt nó trong một lúc. Ở trung tâm sách Các Quan Xét, có một người không còn biết đến nó nữa. Vì ông đánh mất nó, cuộc đời của ông phải chuyển vào một ngã rẻ rất tồi tệ. Thực vậy, khi ông đánh mất nó, cả dân tộc Israel phải lâm vào ngã rẻ quyết định tồi tệ đó. Cách chúng ta đáp ứng với một thế giới từ chối không cộng tác với chúng ta có hàm ý rất lớn không những cho đời sống chúng ta mà còn cho đời sống của những người mà chúng ta ảnh hưởng nữa. Một nhận định về sách Các Quan Xét giúp chúng ta tìm kiếm một câu trả lời cho thắc mắc: “Tôi phải làm gì với cơn giận của tôi?”
Sách Các Quan Xét
            Sách Các Quan Xét sẽ không phải là mới mẻ với ai trong quí vị có mặt tại Hội thánh nầy trong suốt hai năm qua, ít nhiều gì thì tôi cũng đã giảng luận về sách ấy trong khoảng thời gian đó. Có người đã hỏi tôi lý do tại sao tôi chọn sách Các Quan Xét. Tôi chọn sách ấy chủ yếu là vì trong ánh sáng của toàn bộ câu chuyện trong Kinh thánh, sách Các Quan Xét làm nổi bật nhu cần của chúng ta về Đấng Christ, là nhà vua mà quyển sách dự kiến. Ngay cả nếu chúng ta không ở trong tình trạng cấp bách, chúng ta cần phải lo liệu nhu cần của mình về Đấng Christ. Vì lẽ đó, tôi đã gọi toàn bộ loạt bài là: “Có Một Việc Cần Mà Thôi” — Đấng Christ, tất nhiên, là việc rất cần thiết.
            Sách Các Quan Xét nhắm ngay chỗ mà sách Giôsuê chừa lại. Sách Giôsuê phác hoạ cuộc chinh phục Đất Hứa của Israel dưới quyền của Giôsuê. Dân Do thái ở vào tình trạng tốt đẹp dưới thời Giôsuê. Tuy nhiên, khi Giôsuê rời khỏi bối cảnh, có nhiều việc chừa lại chưa làm xong, và không có Giôsuê, Israel gần như không làm được gì hết. Dân Do thái thất bại không đánh đuổi cư dân của xứ rồi thờ lạy các thần của xứ thay vì Đức GIÊHÔVA. Chúa mặc lấy quyền phép cho một loạt Các Quan Xét, hay cấp lãnh đạo chi phái, để chinh phục các dân tộc còn chừa lại, nhưng mỗi lần sau khi Chúa giải cứu dân sự Ngài, họ liền trở lại với các tà thần của họ. Quyển sách đánh dấu bảy vị Quan Xét chính, nhưng ngay cả các quan xét cũng đã trở nên hủ bại. Ba vị Quan Xét chính đầu tiên rất là thành công, nhưng ba vị sau cùng chỉ đạt được phần nào đó thành công mà thôi.
            Với thất bại của cấp lãnh đạo chi phái, người ta trông mong nơi chi phái Lêvi, là lương tâm thuộc linh của dân tộc, đến để giải cứu. Nhưng phần cuối của quyển sách nhấn mạnh đến thất bại to lớn của chi phái Lêvi. Dân sự đang thất vọng. Các quan xét thất bại. Chi phái Lêvi thất bại. Đến cuối sách, khoảng bốn trăm năm sau khi Giôsuê lãnh đạo dân sự vào trong Đất Hứa, dân Do thái đã bị rơi vào vòng xoắn hỗn loạn về mặt thuộc linh, về mặt đạo đức, và về mặt xã hội.
Quan Xét chủ chốt
            Quyển sách đưa ra một cấu trúc cân đối có ba phần: Phần mở đầu có hai phần, phần thân bài, và phần kết có hai phần:
Phần mở đầu: Thất bại của các chi phái
            A  Phần mở đầu về mặt chính trị: Dân Do thái với dân Canaan; thành công có một phần (1:1-2:5)
            B  Phần mở đầu về mặt thần học: Tình trạng thờ lạy hình tượng phổ biến (2:6-3:6)
Phần thân bài: Thất bại của các Quan Xét
            C  Ốtniên: Vợ của người Israel thúc đẩy sự thành công (3:7-11)
            D  Êhút: Sứ điệp cho nhà vua, giết người Môáp nơi chỗ cạn của sông Giôđanh (3:12-31)
            E  Đêbôra: Người nữ Giaên giết Sisêra và kết thúc chiến tranh (4:1-5:31)
            F  Ghiđêôn:
a  Đứng nghịch cùng tình trạng thờ lạy hình tượng (6:1-32)
b  Ghiđêôn đánh nhau với dân xứ Canaan (6:33-7:25)
b’ Ghiđêôn với dân Do thái (8:1-21)
a’ Sa vào tình trạng thờ lạy hình tượng (8:22-32)
            E’ Abimêléc: “một người nữ” giết Abimêléc và kết thúc cuộc chiến (9:1-56)
            D’ Giépthê: Sứ điệp cho nhà vua, giết người Épraim tại chỗ cạn của sông Giôđanh (10:6-12:15)
            C’ Samsôn: Những người nữ ngoại bang thúc đẩy sự sụp đổ (13:1-16:31)
Phần kết luận: Thất bại của chi phái Lêvi
            B’ Phần kết về mặt thần học: Thờ lạy hình tượng tràn lan (17:1-18:31)
            A’ Phần kết về mặt chính trị: Dân Do thái với Dân Do thái; thất bại hoàn toàn (19:1-21:25)
            Ghiđêôn là quan xét chủ chốt. Trước ông, các Quan Xét lãnh đạo dân Do thái vào cuộc chiến chống lại dân xứ Canaan, và không ai trong các Quan Xét được ghi lại là người thờ lạy hình tượng. Ghiđêôn chiếm lấy chỗ đứng chống lại tình trạng thờ lạy hình tượng và tương tự đánh bại những kẻ thờ lạy hình tượng, nhưng rồi ông xây gươm mình nghịch lại chính dân tộc mình rồi sa vào tình trạng thờ lạy hình tượng. Israel như một tổng thể kết thúc ở chỗ Ghiđêôn đã hoàn tất: sa bại bởi tình trạng thờ lạy hình tượng và chiến tranh chống lại đồng bào Do thái. Câu chuyện nói tới Ghiđêôn, nằm ngay trọng tâm của cấu trúc, là mô hình cho cả sách. Câu chuyện của ông, trong nhận định của sách Các Quan Xét, xứng đáng được xem xét cách đặc biệt.
Câu chuyện nói tới Ghiđêôn
            Khi Chúa kêu gọi Ghiđêôn đi giải phóng dân Israel ra khỏi dân Mađian, Ghiđêôn đang trốn tránh họ. Không cần phải nói, Ghiđêôn từ từ nắm lấy phần việc. Tuy nhiên, Chúa rất kiên nhẫn và bền đỗ. Vì nan đề lớn lao của Israel không phải là dân Mađian mà là sở thích của nó đối với các thần khác, phần việc thứ nhứt của Ghiđêôn là phá đỗ bàn thờ tà giáo của cha mình rồi thay thế chúng với bàn thờ để thờ lạy Đức GIÊHÔVA.
            Sau khi thách thức những cách thờ phượng trong chính gia đình mình, Ghiđêôn tập hợp một đội quân để giao chiến với dân Mađian. Ông tập trung một đội quân lại, nhưng ông không thể tập trung được lòng can đảm của chính mình. Đức GIÊHÔVA đã hứa chiến thắng, song Ghiđêôn có một thử nghiệm dành cho Chúa. Mặc dù phương pháp của ông tự nhiên là theo kiểu cách tà giáo, trải một bộ lông chiên ra rồi kiểm tra sương vào ban sáng và không có sương cho ngày hôm sau, Chúa chiếu cố đến vị tướng lãnh có tánh chần chừ nầy rồi giải quyết xong những thử nghiệm ngớ ngẩn nầy.
            Chúa, sau khi đã trải qua thử nghiệm của Ghiđêôn, giờ đây đang thử nghiệm Ghiđêôn, dạy dỗ ông phải giảm quân số đội binh của mình chỉ còn 300 người để bảo hộ Ghiđêôn và phần còn lại của dân Do thái tránh đi sự kiêu ngạo. Vẫn còn lo sợ, Ghiđêôn, nơi sự giục giã của Chúa, lẽn vào trại quân của người Mađian và nghe được một người giải thích điềm chiêm bao của đồng đội, ý nói rằng Ghiđêôn sẽ đánh bại dân Mađian. Với việc nhìn biết đó, Ghiđêôn sấp mình xuống đặng thờ lạy, đánh dấu đỉnh cao thuộc linh của sách Các Quan Xét. Từ đó, Ghiđêôn, được Chúa mặc lấy quyền phép cho, lãnh đạo binh đội của mình đi đến chiến thắng dân Mađian và khiến cho hai vua của nó là Xêbách và Xanhmuna phải trốn chạy. Ghiđêôn thực hiện việc truy kích, và sau khi bắt dẫn tù hai vua kia, trở lại sửa phạt hai thành của người Do thái đã từ chối không trợ giúp cho ông, đánh đòn các trưởng lão của từng thành rồi giết người của thành ấy. Ghiđêôn, được kêu gọi giải cứu Israel, đang tấn công dân Do thái. Israel cần được giải phóng ra khỏi đấng cứu tinh của mình.
            Chúa đã biến Ghiđêôn thành một chiến binh mạnh sức, song Ghiđêôn đã tự biến mình thành một nhân vật gần như là bạo chúa khát máu. Điều gì tạo ra sự thể ấy? Ghiđêôn đã nhận lãnh cái gì vậy? Có một thứ mà người thuật chuyện không nói cho chúng ta biết. Ông không nói cho chúng ta biết hai vua của dân Mađian đã giết hai anh em của Ghiđêôn. Cuối cùng, sau khi tường thuật việc bắt hai vua kia và sự sửa phạt hai thành nọ, người thuật chuyện làm cho chúng ta nhìn biết rằng cuộc truy kích của Ghiđêôn để bắt hai vua đó đã bị lèo lái bởi tinh thần muốn phục thù. Toàn bộ câu chuyện trong sách Các Quan Xét, bám trụ vào cơn giận của Ghiđêôn. Trong cơn giận của ông, Ghiđêôn xây gươm mình lại nghịch cùng chính dân tộc mình, cho thấy trước cuộc nội chiến nằm ở cuối quyển sách.
            Dân Do thái muốn lập Ghiđêôn làm vua, vì ông là nhà chinh phục dân Mađian, và dù ông chần chừ, ông đang sống như một vì vua. Ông ngã chết với tiền bạc, tình dục, và quyền lực. Hơn nữa, khi ông trở về Ópra, là thị trấn quê hương ông, ông sa vào tình trạng thờ lạy hình tượng và thậm chí lãnh đạo phần còn lại của Israel vào sự thờ lạy hình tựong bằng cách chế ra cái êphót bằng vàng, là bộ trang phục của thầy tế lễ thượng phẩm, trở thành đối tượng của sự thờ phượng. Chuyến hành trình của Ghiđêôn đủ một chu kỳ nhưng ở vào tư thế rất ngoan cố. Ông khởi sự rất tốt đấy, bằng cách phá đổ các bàn thờ tà giáo tại thị trấn quê nhà, nhưng ông kết thúc bằng cách trở lại như một kẻ thờ lạy hình tượng. Vì thế, ông làm hình bóng trước, không những cuộc nội chiến ở cuối quyển sách, mà ông còn làm hình bóng trước cho tình trạng thờ lạy hình tượng ở phần cuối của quyển sách.
            Ở nhiều cách thức, cho tới phần Ghiđêôn đuổi bắt hai vua kia, câu chuyện của ông vang dội với truyện tích nói tới Môise. Dân Do thái đang tìm kiếm một Môise mới, để có một người tác động môt cuộc ra khỏi Aicập mới mẻ hơn, nhưng họ không tìm được người ấy nơi Ghiđêôn. Ao ước một cuộc xuất Aicập mới đã lên tới cao điểm của nó trong xứ Israel nơi chức vụ của tiên tri Êsai.
Cơn giận cho chúng ta biết điều gì
            Ghiđêôn sai phạm ở điểm nào? Nó không bắt đầu với tiền bạc, tình dục, và quyền lực. Nó không bắt đầu với việc trở nghịch với dân tộc mình hay xây sang sự thờ lạy hình tượng. Nó khởi sự khi hai vì vua kia giết chết anh em của ông. Thay vì thế, nó khởi sự với phản ứng của Ghiđêôn đối với việc giết anh em của ông. Nó khởi sự với cơn giận dữ của ông. Toàn bộ cuộc đời ông đổi sang cơn giận của ông. Thực vậy, toàn bộ sách Các Quan Xét chuyển sang cơn giận của ông. Câu chuyện nói tới nhiều đời sống, thực vậy, câu chuyện nói tới nhiều dân tộc, chuyển sang cơn giận. Bạn phản ứng ra sao với một việc không đi cùng đường với bạn, nó có thể đặt ra một dòng chảy cho cả cuộc đời của bạn. Billy Joel đã có đặc tính nầy trong bài hát của ông “Chàng Tuổi Trẻ Giận Dữ”:

            Luôn có một chỗ dành cho chàng trai hay giận
            Với nắm đấm trên không và cái đầu vùi trong cát
            Chàng ta không tiếp thu từ những lỗi lầm
            Người không hiểu tại sao đầu mình luôn nhức nhối
            Tiếng tăm chàng thuần khiết, lòng dạn dĩ chàng mạnh mẽ
            Chàng sống công bằng, chơn thật, cùng chán chường như địa ngục
            Rồi chàng bước vào mồ mả như một cụ già hay cáu giận.

            Chàng tuổi trẻ giận dữ đề ra con đường cho cuộc đời mình rồi bước vào mồ mả như một cụ già hay cáu giận.
            Nếu ai đó giết chết người mình thân yêu, Đức Chúa Trời nổi giận ngay. Bạn cũng có tánh hay giận nữa đấy. Nếu bạn không biết giận, bạn đang thiếu mất một việc quan trọng. Chúng ta phải thắc mắc trong những trường hợp chúng ta có nên giận hay không, nói theo Kinh thánh, nhưng nhất định giận được xưng công bình trong nhiều trường hợp, tỉ như việc giết người của hai anh em.
            Đâu là cơn giận của chúng ta, dù được xưng công bình hay không được xưng công bình, dù là công bằng hay bất công, hãy nói cho chúng tôi biết xem? Hãy nói ra cùng một việc mà sách Các Quan Xét đang nói cho chúng ta biết: nghĩa là nói cho chúng tôi biết về nhu cần của bạn. Nếu cơn giận của chúng ta được xưng công bình, chúng ta không có quyền cũng không có sự khôn ngoan để tỏ ra sự công bình mà chúng ta thèm khát. Nếu cơn giận của chúng ta không được xưng công bình, chúng ta cần giúp xử lý với cơn giận của chúng ta. Có lẽ cần phải nói rằng chúng ta không có khả năng phản ứng đúng đắn với cơn giận đóng ít nhất một vai trò nào đó trong hầu hết các cuộc xung đột, dù là cá nhân hay quốc tế.
            Tất nhiên, có nhiều thứ dễ gây nổi giận lắm. Nó có thể giúp nhận biết rằng Đức Chúa Trời cũng nổi giận nữa đấy. Như Sứ đồ Giacơ nói: vì cơn giận của người ta không làm nên sự công bình của Đức Chúa Trời (Giacơ 1:20). Tuy nhiên, cơn giận thiêng liêng, kết hợp với tình yêu thiêng liêng và sự khôn ngoan và quyền phép, là bày tỏ ra và thiết lập một thế giới “nơi sự công bình ăn ở” — nghĩa là, một thế giới công bằng trọn vẹn (II Phierơ 3:13).
Nhu cần về một vị vua
            Có nhớ Mary Gordon, là nhà văn loay hoay với căn bếp nóng hực và rồi quên mất mẹ và các con mình đang nhấn kèn xe và gọi tên mình, yêu cầu bà đưa họ đến hồ bơi? Sau đây là câu chuyện của bà:

            Tôi nhảy lên mui xe. Tôi đập lên kính chắn gió. Tôi nói cho mẹ và các con tôi biết rằng tôi sẽ không bao giờ đưa họ đi bất kỳ chỗ nào và không ai trong số họ sẽ có một người bạn trong bất kỳ ngôi nhà nào thuộc về tôi cho tới giờ chết của họ, tôi nói, tôi hy vọng là chẳng còn bao lâu nữa. Tôi không thể dừng lại việc đập trên kính chắn gió. Thế rồi một việc đáng sợ đã xảy ra. Tôi trở thành một con chim khổng lồ. Một con chim quạ hay ăn xác chết thối rửa. Hai chân tôi trở nên tê cứng; hai mắt tôi hằn lên và ác độc. Tôi phát triển một cái mỏ hay giết chết. Bộ lông đen tuyền phủ lấy hai cánh tay tôi. Tôi vỗ cánh phần phật. Tôi che ánh sáng mặt trời bằng cái vỗ cánh của mình. Mỗi lần cái mỏ của tôi dí sát vào nạn nhân (giống như nắm đấm của tôi trên cái kính chắn gió, nhưng thực sự là cái mỏ của tôi dí trên cổ của họ) tôi quay trở lại. Mùi vị của máu mê hoặc tôi. Tôi muốn mổ đi mổ lại hoài. Tôi muốn gắp lấy họ nơi cái mỏ đầy máu me của mình rồi buông họ xuống một vầng đá, ở đó tôi đã ăn no nê những cái xác cho tới chừng cái bao tử chim của tôi được đầy ắp.
            Tôi không có ý nói việc nầy theo nghĩa bóng đâu. Tôi trở thành loài chim đó. Tôi buộc phải rời khỏi chiếc xe và thôi không đập vào kính chắn gió nữa. Ấy thế mà tôi đã không trở lại với chính mình. Khi tôi trở lại, tôi lấy làm kinh hoàng. Tôi nhận ra mình đã làm cho mấy đứa con phải sợ hãi. Hầu hết vì chúng không còn nhận ra tôi nữa. Con trai tôi nói: “Con sợ lắm vì con không biết mẹ là ai”.

            Tôi đã lưu ý trước đây, một trong những lý do tôi muốn giảng sách Các Quan Xét là vì, trong ánh sáng của toàn bộ truyện tích trong Kinh thánh, nó làm nổi bật nhu cần của chúng ta về một vị vua, ấy là Chúa Jêsus. Phần nghiên cứu của tôi về quyển sách, không phải là tình cờ, tôi nghĩ, thích ứng với sự tỉnh thức ngày càng tăng về cơn giận kia. Vì vậy, tôi liên tưởng đến câu chuyện của Mary Gordon. Không, tôi không bao giờ quên được cách bà đã làm với mẹ và các con của mình, nhưng tôi có cơ hội để kêu la với Chúa về chính cơn giận của mình.
            Tôi thường nghĩ mình là một con người tốt đẹp; thế rồi tôi có con cái. Hai đứa con gái tôi rất ưa thích tôi, nhưng chúng cũng chọc giận tôi, hầu như chỉ có con cái là hay làm thế. Với mấy đứa trẻ, mọi sự mất nhiều thời gian hơn là bạn nghĩ, và tôi cần phải giữ đúng giờ giấc. Đôi khi chúng không làm theo liền những gì tôi yêu cầu chúng phải làm, khiến tôi phải lên thần kinh với chúng. Tôi không làm việc được nhiều và tôi không quan tâm vì những gián đoạn, nhưng chẳng có một đứa trẻ nào là kẻ tôn trọng đủ loại nhân cách. Tôi tìm cách giống như điên khùng không cất giọng mình lên, và thường thường, chớ không phải luôn luôn, tôi giữ cho dung nham từ bên trong không phải phun trào ra. Tôi không bùng nổ; thay vì thế, tôi suy sụp. Phần lớn thời gian, tôi cảm thấy mình kiệt quệ. Tôi cần đến Chúa Jêsus.
            Chúng ta sẽ đi bỏ phiếu vào ngày thứ ba, và, mọi người đang giận dữ. Các ứng viên, có lẽ nghe theo lời những vị cố vấn, đang nổi giận, mặc dù nhiều người ủng hộ mỗi bên sẽ ao ước rằng họ sẽ trở nên càng giận hơn nữa. Người ta ở bên phải đang giận dữ. Người ta ở bên trái đang giận dữ. Những người ở giữa đang giận dữ những kẻ đang giận dữ. Ai cứu chúng ta khỏi bản thân mình đây chứ?
Một Thế Giới Đau Thương
            Sách Các Quan Xét để lại điều gì cho chúng ta? Trong một thế giới đau thương, nhưng không phải là không có hy vọng. Phần kết chứa một điệp khúc xuất hiện hai lần đầy đủ:
A  Trong thời buổi ấy Israel chẳng có vua; ai nấy làm theo điều mà họ cho là phải (17:6)
B  Trong thời buổi ấy Israel chẳng có vua (18:1)
B’ Trong thời buổi ấy Israel chẳng có vua (19:1)
A’ Trong thời buổi ấy Israel chẳng có vua; ai nấy làm theo điều mà họ cho là phải (21:25)
            Người thuật chuyện, mở đầu và kết thúc phần kết của mình với giai điệu, lưu ý rằng Israel chẳng có vua trong thời kỳ Các Quan Xét, mặc dù Israel mong muốn lập Ghiđêôn làm vua. Hầu hết dân Do thái chẳng muốn làm điều gì với nhà vua thiêng liêng, là Đức GIÊHÔVA, điều nầy chỉ ra tánh họ ưa thích các thần khác hơn. Khi người thuật chuyện nói rằng dân Israel chẳng có vua, ông có ý nói rằng Israel đã xây khỏi Đức GIÊHÔVA, là nhà vua thiêng liêng. Tuy nhiên, Chúa cũng lường trước nhu cần của Israel về một vị vua con người theo lòng Ngài, người ấy sẽ truyền cảm hứng về sự thờ phượng và sự vâng phục. Vì lẽ đó, sách Các Quan Xét, dự kiến kỷ nguyên kế tiếp trong lịch sử Israel, đánh dấu triều đại quân chủ. (Trong Epic, chúng ta sẽ đặt tên cho kỷ nguyên ấy là Một Vì Vua Đã Đăng Quang). Rõ ràng, Ghiđêôn, ông đã ngã chết vì tiền bạc, tình dục, và quyền lực, ông đã xây gươm mình nghịch lại dân tộc mình, và đã sa vào tình trạng thờ lạy hình tượng, sẽ không phải là một nhà vua nhơn đức. Con về Saulơ, vị vua thứ nhứt thì sao? Chẳng tốt đẹp gì hơn Ghiđêôn. Còn David? Phải, tốt hơn đấy, nhưng thiếu mất (xem: Bátsêba). Rồi kế tiếp? Ai kế tiếp chứ?
            Sách II Samuên, đặc biệt II Samuên 7, lường trước sự đến của dòng dõi David, là Đấng mà Tân Ước nhận dạng là Đức Chúa Jêsus Christ, Con Vua David, là Đấng trong Thân Vị của Ngài làm thoả mãn nhu cần cho cả hai: nhà vua thiêng liêng và nhà vua con người. Không giống như Ghiđêôn, Ngài cũng là Môise mới, Ngài tác động một cuộc xuất Aicập mới mẻ và tốt đẹp hơn, không phải tránh bất kỳ kẻ áp bức tà giáo nào cả mà là tránh Satan, tội lỗi, và sự chết. Nếu câu chuyện trong sách Các Quan Xét nhắm vào phản ứng giận dữ của một người đối với việc giết chóc anh em của người ấy, thế thì câu chuyện nói tới thế gian nhắm vào phản ứng tuyệt vời của một người với những kẻ đã đóng đinh Ngài trên thập tự giá. Đối với sự giận dữ của chúng ta, chúng ta cần câu chuyện của Kinh thánh, lên tới đỉnh điểm nơi sự đến lần thứ nhứt của Đấng Christ và sau cùng nơi sự đến lần thứ nhì của Đấng Christ.
Chúa Jêsus Giúp Đỡ Ra Sao!
            Chúa Jêsus, Con Vua David, có thể giúp đỡ. Hãy tiến tới đàng trước trong câu chuyện của Kinh thánh đến với tiên tri Êsai, ông, giống như tác giả của sách Các Quan Xét, lường trước nhà vua hầu đến nhưng, không giống như tác giả sách Các Quan Xét, xác định Ngài như sau:
            Êsai 40:10-11: Nầy, Chúa Giê-hô-va sẽ lấy quyền năng mà đến; Ngài dùng cánh tay mình và cai trị. Nầy, sự ban thưởng Ngài ở nơi Ngài, sự báo trả Ngài ở trước mặt Ngài. Ngài sẽ chăn bầy mình như người chăn chiên; thâu các con chiên con vào cánh tay mình và ẵm vào lòng; từ từ dắt các chiên cái đang cho bú”.
            Một hình ảnh thông thường nói tới bậc vua chúa trong xứ Israel, ấy là hình ảnh của một người chăn chiên. Một  mặt, Chúa Jêsus là một vì vua đầy quyền năng: Ngài cai trị với cánh tay mạnh sức. Mặt khác, Ngài là nhà vua đầy tình yêu thương: Ngài thâu các con chiên con vào cánh tay mình và từ từ dắt các con chiên lớn nào bị gánh nặng vì chúng đang chăm sóc cho con nhỏ. Ngài rất chịu khó, và Ngài thật dịu dàng.
            Tôi ấp ủ từ lâu những hình ảnh mà Êsai 40:10-11 gợi lên. Tôi dạy dỗ hai câu ấy, trong một bài giảng về sách Êsai trong đợt huấn luyện hai năm một lần. Tôi biết rõ Êsai 40:10-11. Không phải mới đây đâu, tuy nhiên, tôi thực sự nhìn thấy bản thân mình trong hai câu đó. Một trong các trưởng lão mới đây đã nói với tôi, là một phần ôn tập cứ hai năm một lần kia: “Ông là một người chăn bất cứ đâu ông đi đến”. Người bạn khác đến nói với tôi: “Ông giống như những người lo cho các con chiên nhỏ trong Êsai 40:11”. Phải, tôi nghĩ mình là một người chăn bất cứ đâu tôi đi đến, tại nhà thờ và trong gia đình tôi. Trong gia đình, thực sự là tôi có “các con chiên con” — mấy đứa con còn nhỏ. Trong các năm tháng giảng dạy Êsai 40:11 và tôi nghĩ câu gốc đó là dành cho người khác kia, những người có nhiều gánh nặng kìa, chớ không phải dành cho tôi. Giờ đây, tôi nhìn biết: câu nói đó cũng dành cho tôi nữa. Tôi cũng có gánh nặng đây. Chúa Jêsus làm gì cho tôi, người chăn chiên (đôi khi) giận dữ? Ngài chăn giữ tôi. Ngài làm việc ấy như thế nào chứ? Ngài làm việc ấy thật dịu dàng. Ngài chăn giữ dịu dàng những người lo chăn  bầy. Ngài dịu dàng dẫn dắt tôi.
            Trong lời cầu nguyện của tôi, đây là những gì tôi ý thức được Chúa Jêsus muốn làm cho tôi. Tôi không biết lúc bây giờ có việc gì xảy ra cho tôi; tôi chỉ biết rằng tôi phải cầu xin, phải cởi mở với sự dịu dàng. Trong chỗ mà cơn giận của tôi dấy lên để đối diện với một thế giới không cộng tác, Chúa Jêsus muốn đối diện với tôi bằng sự dịu dàng của Ngài. Cơn giận của tôi cần sự dịu dàng của Ngài. Điều nầy phù hợp với Châm ngôn 15:1: Lời đáp êm nhẹ làm nguôi cơn giận. Chúa Jêsus đáp trả cơn giận dữ của tôi bằng sự êm nhẹ của Ngài.
            Và nếu tôi có gánh nặng, Ngài bảo tôi phải làm gì chứ? Hỡi những kẻ mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến cùng ta, ta sẽ cho các ngươi được yên nghỉ. Ta có lòng nhu mì, khiêm nhường; nên hãy gánh lấy ách của ta, và học theo ta; thì linh hồn các ngươi sẽ được yên nghỉ. Vì ách ta dễ chịu và gánh ta nhẹ nhàng (Mathiơ 11:28-30).
            Có lẽ cơn giận của bạn cũng cần tới sự dịu dàng của người chăn. Nếu thực vậy, hãy cầu xin đi và hãy cởi mở với việc ấy. Hãy đến với Ngài. Phải, bạn cũng cần đến nhà vua, là người chăn vốn chịu khó và rất dịu dàng.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét