Thứ Hai, 7 tháng 5, 2012

Giăng 18:25-27: "Trước Khi Gà Gáy"




Trước Khi Gà Gáy
– Giăng 18:25-27

Có một số âm thanh mà chúng ta thường không nghe thấy. Một trong số chúng là tiếng gà gáy. Ở Chicago, bạn có thể nghe thấy hầu hết đủ mọi thứ, nhưng có lẽ bạn sẽ phải ra sở thú thì mới nghe được tiếng gà gáy. Hết thảy chúng ta đều biết những âm thanh hay có với cuộc sống hiện đại — xe hơi, xe bus, xe lửa và xe tải, còi báo động và tiếng tu hít thổi. Trong thành phố đông đúc, bạn có thể nghe thấy tiếng trẻ con la hét và âm nhạc thật ầm ĩ, máy đếm tiền và máy bay rền rĩ ở trên đầu. Nhưng bạn sẽ khó mà nghe được tiếng gà gáy.
Bạn phải đi ra ngoại thành mới nghe được tiếng ấy. Đây đó ở phía Tây hay phía Nam. Đâu đó ở nông trại ngoài ngoại thành. Đâu đó không phải chốn đông người hay náo nhiệt như ở Chicago. 
Nếu chúng ta đã nghe thấy tiếng gà gáy vào sáng mai lúc mặt trời mọc, chúng ta khó mà biết mình phải làm gì nữa. Gà gáy không thuộc về thành phố. Ai nấy đều biết như thế. Chúng thuộc về ngoại thành, ở đó chúng có thể gáy lớn ngay trước bình minh và đánh thức những kẻ ngủ say với các tin tức cho thấy một ngày mới đã đến.
Đức Chúa Trời dựng nên con gà trống vì lý do đó. Chúng phục vụ giống như những tiếng kèn vào lúc ban mai. Để đánh dấu cho biết một ngày mới đã đến. Để đánh thức những kẻ ngủ phải ra khỏi giường của họ. Để nhắc cho trẻ con phải thức dậy rồi uống sửa bò. 

Một âm thanh không thể quên được

Phierơ vốn biết rõ về mấy con gà trống. Rốt lại, bạn không thể sống trong khu vực nông thôn như Galilê mà không biết đến tiếng hát mỗi ngày mang giai điệu của con gà trống. Ông đã nghe tiếng gà gáy từ khi ông mới chào đời kìa. Tiếng ấy vốn quen thuộc đối với ông giống như tiếng báo thức của đài phát thanh vang dội với chúng ta ngày nay. Tiếng gà gáy có nghĩa là: “Hãy dậy đi! Hãy thức dậy! Một ngày mới đang bắt đầu!” 
Trải qua nhiều năm tháng, ông đã nghe thấy âm thanh ấy nhiều ngàn lần hay hơn thế. Nhưng trong hết thảy những lần đó và trong hết thảy tiếng gà gáy ấy, ông chỉ nhớ có một lần, một tiếng gà gáy và một âm thanh mà thôi. 
Nó xảy ra vào sáng Thứ Sáu tại thành Jerusalem. Con  gà trống gáy, và Phierơ không bao giờ quên được tiếng gáy ấy. Bao lâu ông còn sống, ông không bao giờ quên nó, và ông không hề mệt mõi khi thuật lại câu chuyện. Thực vậy, ông thuật là câu chuyện thường xuyên đến nỗi nó đã được ghi lại bốn lần khác nhau — một lần bởi Mathiơ, một lần bởi Mác, một lần bởi Luca, và một lần bởi Giăng. 

Con gà trống gáy, và Phierơ không bao giờ quên được tiếng gáy ấy. 

Và bản thân câu chuyện được lặp đi lặp lại rất nhiều lần bởi thế hệ Cơ đốc nhân đầu tiên. Họ không bao giờ quên được nó và họ không bao giờ mệt mõi khi thuật lại câu chuyện đó. Nó trở thành một trong những phần quen thuộc và được ưa thích nhất của truyện tích Tin Lành. 
Và trong 2.000 năm, câu chuyện nầy — được kể đi kể lại, được thêm thắt với từng chi tiết một — đã khích lệ nhiều Cơ đốc nhân trong từng xứ sở. Bất cứ khi nào câu chuyện nói tới sự Chúa Jêsus bị bắt được kể lại, câu chuyện nói tới Phierơ và con gà trống chắc chắn cũng được kể lại nữa. Chúng ta ưa thích câu chuyện nầy vì chúng ta hiểu rõ nó và vì chúng ta có thể nhìn thấy bản thân mình trong đó. Một số truyện tích Kinh thánh nói cho chúng ta biết như câu chuyện nầy đang nói vậy.
Cụ Matthew Henry đáng kính — cách đây 300 năm đã viết — ông chia câu chuyện nầy ra làm hai phần — Phần 1 — Sự Sa Ngã của Phierơ và Phần II — Phierơ Chỗi Dậy Trở Lại. Chúng ta sẽ dõi theo phần bố cục đơn sơ đó khi chúng ta nhìn vào câu chuyện nầy. Khi chúng ta bắt tay vào việc, chúng ta hãy cảm tạ Đức Chúa Trời vì, mặc dù Phierơ sa ngã, quả thực ông đã chỗi dậy trở lại!

Sự Sa Ngã Của Phierơ

Trời rất muộn vào tối thứ Năm tại thành Jerusalem. Chúa Jêsus mới vừa bị bắt rồi bị dẫn đi đến nhà của thầy tế lễ thượng phẩm. Phần lớn các môn đồ chẳng ai thấy họ ở đâu hết. Họ đã bỏ đi, bị tan rãi, đã trôi vào bóng tối, bị sốc nặng và rất giận dữ bởi mọi hành vi của Giuđa nên không làm một việc gì khác nữa. 
Khi đám đông binh lính dẫn Chúa Jêsus đi, Phierơ quyết định đi theo họ. Ông đã hứa không bao giờ rời bỏ Chúa Jêsus, và ông giờ đây đang làm công việc ấy. Trong chỗ lộn xộn đó, thật là dễ bám theo ở đàng sau đám đông. Không một ai dường để ý đến ông. Chắc chắn không có ai nhận ra ông là một trong số người hàng đầu của Chúa Jêsus. 

Ông đã hứa không bao giờ rời bỏ Chúa Jêsus, và ông giờ đây đang làm công việc ấy. 

Ông đã đi theo Chúa Jêsus đến nhà của thầy tế lễ thượng phẩm. Ngôi nhà có cái sân rộng chỉ có thể vào đấy khi bước qua cánh cổng kia. Khi Phierơ vào tận đó, mấy tên lính đã dẫn Chúa Jêsus đi gặp thầy tế lễ thượng phẩm. Đám đông đã phân tán phần nào, trời sẫm tối rồi và niềm phấn khởi đã nguôi đi theo thời gian. Có người đã về nhà, nhiều người khác đang tự mình sưỡi ấm bên ngọn lửa trong sân. Hôm ấy là đầu tháng Tư và nhiệt độ đã xuống hơn 40o. 
Thật là khó cho Phierơ thuật lại chính xác có bao nhiêu người có mặt ở đó. Có thể là 50, hoặc nhiều hơn thế. Có mấy tên lính quanh đó và những tôi tớ gái đang lo việc vặt. Thêm những người đi theo và khách qua đường (chính xác thì Phierơ rơi vào phạm trù nầy), họ đang đứng chờ xem coi điều chi sẽ xảy ra với gã Jêsus nầy. 
Để hiểu rõ điều chi sẽ xảy ra kế đó, điều nầy giúp cho nhớ lại rằng trời đã quá nửa đêm rồi. Trong bóng tối tăm, Phierơ bước đến cánh cổng rồi chờ được nhận dạng. Không một ai ở đó biết ông là ai (ông nghĩ thế), cho nên ông mới yên tâm mà bước vào bên trong. Thực vậy, giờ đây ông đang ở trong lãnh thổ của kẻ thù nhưng trời đã nửa đêm, và chẳng có lý do nào để họ phải nghi ngờ ông. Được trang bị với tư tưởng đó, ông bước ngang qua người nữ tôi tớ trên đường đến bên ngọn lửa trong sân. 

Chối bởi sự lừa lọc

Ngay khi ông vừa đến bên ngọn lửa, đứa tớ gái kia đứng dậy nói: “Ngươi đã ở với người Naxarét kia, là Jêsus đến từ xứ Galilê”. Lời lẽ ấy chạm đến Phierơ giống như một cú sốc khi bị chích điện vậy. Không cứ cách nào đó, cô ta đã nhận ra ông. Làm sao cô ta nhìn biết ông chứ? Không có ai biết. Thực sự thì điều đó chưa phải là vấn đề. Và nó không ăn nhằm gì hết khi cô ta không biết tên của ông. Vấn đề là, không cứ cách nào đó cô ta đã kết nối ông với Chúa Jêsus. 
Phierơ phải suy nghĩ thật nhanh. Theo bản năng, ông đã lắt léo theo kiểu xưa nhất của thế gian: “Ta chẳng biết ngươi đang nói gì đó”. Đúng như thế. Chỉ chơi trò câm điếc thôi mà. Hãy hành động giống như bạn không biết cô ta đang nói tới điều gì.
Nó có tác động đấy. Hay ít nhất Phierơ nghĩ nó có tác động. Nhưng khi ông đứng bên ngọn lửa trao đổi với mấy tên lính, ông để ý thấy hai hay ba người đang nhìn chòng chọc vào ông. Thật là chòng chọc đấy. Cẩn thận lắm đấy. Một hay hai người gật đầu nhìn theo hướng ông và thì thầm. 
Nhiều phút đồng hồ trôi qua và Phierơ định bước ra khỏi sân. Mọi việc sắp sửa có một ít nguy hiểm rồi. Khi ông quay đi, đứa tớ gái thứ hai (là bạn của đứa tớ gái thứ nhứt), đột nhiên nói: “Gã nầy là một trong số bọn chúng”. Phierơ tìm cách trấn an, song ông cảm thấy tim ông đập thình thịch ở trong lồng ngực. Mau lên, giờ đây bạn phải nói điều gì đó đi. Hãy suy nghĩ xem. Hãy suy nghĩ đi. Đừng chỉ đứng ở đó hoài như vậy. Vì vậy, ông nói: “Ta không biết người đó”. Nhưng khi ông thốt ra câu nói ấy, nét mặt ông đăm lại và cô gái ấy không tin ông. 

“Mẹ kiếp, Ta Không Biết Người Ấy”

Phierơ vốn biết rõ thực sự ông đã lâm vào nguy hiểm rồi. Hãy nói về việc ở một chỗ sai trật vào thời điểm sai trật đã. Ông đang ở trong trại của kẻ thù, tự sưỡi ấm mình quanh ngọn lửa của kẻ thù. Nếu ông tìm cách ra khỏi đó ngay, sẽ làm phát sinh ra nhiều nghi ngờ nữa, họ sẽ nhận ra ông ngay. 
Nhiều giờ trôi qua, với nhiều cái nhìn và tiếng xầm xì hướng về ông. Sau khoảng một giờ đồng hồ, cuộc phỏng vấn của Chúa Jêsus với thầy tế lễ thượng phẩm đã sắp xong rồi. Mấy tên lính canh cứ đi tới đi lui quanh ngôi nhà và nhịp độ trong sân đã nức lên. Phierơ thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Có thể mọi việc nầy rốt lại sẽ qua đấy thôi.
Chính ngay thời điểm đó, có người lên tiếng từ phía ngoài ngọn lửa. Ông ta nói với sự chắc chắn và rõ ràng có vẻ thù nghịch hơn mấy cô tớ gái kia. “Ta há chẳng thấy ngươi ở với hắn trong vườn ôlive?” Phierơ ngước mắt nhìn lên rồi tìm cách chơi trò câm điếc. Lần nầy, trò chơi ấy không có hiệu quả chi hết. Rõ ràng, gã nầy đã đi với đám đông đến bắt Chúa Jêsus. Tệ hại hơn, ông ta là người bà con với Manchu, là người mà Phierơ đã chém đứt vành tai. 

Ngay khi lời lẽ vừa thốt ra khỏi miệng ông, con gà trống bắt đầu cất tiếng gáy. 

Phierơ bị bẫy và ông biết rõ như thế. Gã nầy đã nhìn thấy ông ở với Chúa Jêsus. Thêm nữa, gã nắm rõ mọi điều Phierơ đã làm. Khi một người bị dồn vào trong góc tường, người ấy sẽ làm bất cứ việc gì để tự cứu mình. Trong trường hợp nầy, Phierơ đã bắt đầu rủa sả và thề thốt.
“Mẹ kiếp, ta không biết người nầy. Sao không để cho ta yên chứ? Nguyện Đức Chúa Trời đánh ta chết đi nếu ta từng nghe nói về ông Jêsus nầy”. Lời lẽ vừa thốt ra, lời lẽ nói ra từ chỗ sợ hãi và cùng kiệt. Lời lẽ mà Phierơ đã không sử dụng đến kể từ những ngày ông còn là một ngư phủ. 
Ngay khi lời lẽ vừa thốt ra khỏi miệng ông, con gà trống bắt đầu cất tiếng gáy.

Sự hãi và cùng kiệt

Bây giờ, câu chuyện đã được đặt trước mặt chúng ta, chúng ta sẽ bắt đầu đưa ra một số câu hỏi, chủ yếu giữa vòng chúng là những gì đã khiến Phierơ phải chối không quen biết Chúa Jêsus. Câu trả lời cũng không khó tìm thấy. Phierơ vốn sợ hãi và ông rất mệt mõi. Điều đó không biện minh cho cách xử sự của ông, song nó làm cho sự việc ra dễ hiểu. Sau khi mọi sự đã xảy ra rồi, rốt lại Phierơ đã cùng kiệt rồi. 
Hãy xem xét vấn đề từ nhận định của ông. Vụ án Chúa Jêsus dường như là vô vọng rồi. Thầy tế lễ cả sau cùng đã bắt được Ngài và họ sẽ không buông tha cho tới chừng Ngài chết đi. Rõ ràng là như thế. Bạn có nhận định như thế không?

Vụ án Chúa Jêsus dường như là vô vọng rồi. 

Hơn nữa, Phierơ đã mệt mõi, cô đơn, lạnh lẽo và mất phương hướng chút ít. Thêm nữa — và đây là một yếu tố lớn lao — ông không bao giờ mong bị một đứa tớ gái thắc mắc. Thắc mắc của cô ta khiến cho ông mất cảnh giác, rồi ông thốt ra câu trả lời gần như không suy nghĩ chi hết. Nhưng một lần ông chối không biết Chúa Jêsus, thì chẳng có chỗ xây lại nữa. Ông phải lần theo sợi dây.

Bầy chó săn của ma quỉ chạy có đàn

Đó là phần rất mỉa mai của câu chuyện nầy. Phierơ đã chối bỏ Đấng Christ với đứa tớ gái kia. Không phải với thầy tế lễ thượng phẩm. Không phải với một tên lính. Không phải với bất cứ nhân vật quan trọng nào. Mà với đứa đầy tớ tầm thường. 
Tôi nghĩ Phierơ đã sẵn sàng chịu chết với Đấng Christ trong đêm đó. Chỉ hai tiếng đồng hồ trước đó, ông đã chém đứt tai của một người. Không, Phierơ vốn chẳng hèn nhát đâu. Và ông biết rõ sự liều lĩnh khi bước vào trong sân của thầy tế lễ thượng phẩm. Và tôi nghĩ (mặc dù tôi không thể minh chứng điều nầy) rằng nếu Phierơ bị đem đến trước mặt thầy tế lễ thượng phẩm, ông sẽ nói: “Phải, tôi là một môn đồ của Chúa Jêsus”, rồi với một nụ cười trên gương mặt, ông sẽ đi theo Thầy mình bước lên thập tự giá. Ông đúng là loại người như thế. 
Việc gì đã xảy ra? Ông hoàn toàn không chuẩn bị khi bị một đứa tớ gái thắc mắc. Ông không dè chừng cô ta và ông đã nói dối về Chúa Jêsus. Nhưng một lần nói dối dẫn tới lần nói dối khác. Như Alexander Maclaren đã nói: “Một tội dẫn tới nhiều tội khác. Bầy chó săn của ma quỉ chạy có đàn”

“Một tội dẫn tới nhiều tội khác. Bầy chó săn của ma quỉ chạy có đàn”. 

Bảy Lầm Lỗi Quan Trọng Của Phierơ
Những gì đã xảy ra cho Phierơ là chuyện không may. Ông đã tự đặt mình bên cạnh một chuỗi dài các quyết định xấu xa. Đây là 7 lầm lỗi quan trọng mà ông đã phạm trong đêm đó:
Ở buổi Tiệc Ly, khi Chúa Jêsus phán với các môn đồ: 
1. Ông đã nói khi ông phải lắng nghe. Phierơ đã thốt ra: “Dầu ai rời bỏ Thầy, tôi sẽ không bỏ Thầy đâu”. Trong vòng 6 giờ đồng hồ, Phierơ sẽ đạt tới chỗ hối tiếc về lời lẽ dũng cảm đó.
2. Ông không nhận ra tình trạng yếu đuối của mình. 
3. Ông bất chấp lời cảnh báo của Chúa Jêsus. 

Ông đã tự sưỡi ấm mình bên ngọn lửa sai lầm.

4. Ông đi theo xa xa. Ông đã đi theo Chúa Jêsus, nhưng ở một khoảng xa xa, khi ông đáng phải ở bên cạnh Ngài. Trong trường hợp nầy, đi theo Chúa Jêsus xa xa chỉ khiến ông rơi vào chỗ rắc rối càng thêm.
5. Ông tự sưỡi ấm mình bên ngọn lửa sai trật của kẻ thù. Phierơ chẳng có việc gì phải sưỡi ấm mình trong hội kẻ thù của Chúa. Như một tác giả đã viết như sau: “Nếu đức tin ông chưa đóng băng, ông sẽ chẳng cần phải sưỡi ấm mình bên ngọn lửa”. Bằng cách kết giao với những người bắt bớ Chúa Jêsus, Phierơ đang tự đặt mình vào một tình huống mà ở đó gần như ông sẽ bị phơi bày ra. Phierơ đã tự sưỡi ấm mình bên ngọn lửa sai trật cho tới chừng phải chịu lấy mọi sự quá nóng bức cho ông.
6. Ông chưa chuẩn bị khi cuộc tấn công đến. 
7. Ông xào xáo tội lỗi của mình bằng cách trước tiên nói dối, kế đó chối bỏ và sau cùng là thề thốt. Nhưng điều nầy là không thể tránh được. Phierơ đã tự đặt mình vào một sự sa ngã và khi nó đến, đó là một sự sa ngã rất lớn. “Ồ, chúng ta rơi vào một trang web thật là lộn xộn, khi trước tiên chúng ta bắt đầu dối trá”. Thật là thú vị khi thấy rằng Phierơ đã tự lừa dối mình. Những người khác không hề thực sự tin theo ông. Họ nhận ra ông đang nói dối. Có cái gì đó trên khuôn mặt ông và âm thanh giọng nói của ông đã đùa ông đi.

Phierơ đã tự lừa dối mình. 

Và vì thế Phierơ — “Đá" — đã nát vụn ra ngay giây phút ấy. Ông đã chối Chúa của mình, không phải một lần, mà là ba lần. Đấy là thất bại mà ông sẽ ghi nhớ cho phần còn lại của cuộc đời ông. Khi chúng ta suy nghĩ về điều đó, chúng ta hãy để lòng vào lời lẽ của I Côrinhtô 10:12: “Vậy thì, ai tưởng mình đứng, hãy giữ kẻo ngã”.

Sự Phierơ Chỗi Dậy Trở Lại

Có bốn bước trong việc Phierơ xây trở lại với Chúa:
1. Tiếng gà gáy. Các sách Tin Lành đều nhất trí ở một điểm. Tiếng gà gáy ngay thời điểm chính xác lần chối thứ ba của Phierơ. Khi lời lẽ dại dột tuôn ra từ môi miệng của ông — ngay khi ấy — từ một khoảng xa xa nào đó, con gà trống bắt đầu cất tiếng lên gáy. 
Con gà trống gáy, và Phierơ nhớ lại. William Hendriksen nói như sau: “Ký ức giấu kín nầy sẽ làm lòi ra sợi dây rung cái chuông lương tâm của Phierơ”.

Con gà trống gáy, và Phierơ nhớ lại. 

Thình lình mọi sự đều rõ nét. Sáu giờ trước đó, ông hấp tấp là dường nào, ông đã tự mãn là dường nào, ông tự tín nơi năng lực của ông là dường nào, ông dám chắc về mọi khả năng riêng của mình là dường nào. Tiếng gà gáy có ý nói: “Hỡi Phierơ, ta cảnh cáo ngươi điều nầy sẽ xảy ra và ngươi không tin ta”
2. Cái nhìn của Chúa Jêsus. Câu chuyện của Luca chứa một chi tiết mà mấy người kia bỏ sót. Luca 22:61 chép rằng khi gà gáy: “Chúa xây mặt lại ngó Phi-e-rơ”. Khi sự việc nầy đã xảy ra vào lúc nửa đêm, nó đã xảy ra lúc mấy tên lính canh dẫn Chúa Jêsus từ chỗ gặp gỡ Caiphe đến chỗ xét xử Ngài ở trước Toàn Công Luận. Rõ ràng, mấy tên lính canh đã dẫn Chúa Jêsus đi qua cái sân ngay khi Phierơ chối Đấng Christ lần thứ ba. Trong khoảnh khắc nhỏ bé đó, Phierơ đã rủa sả, con gà trống gáy lên, Phierơ ngước nhìn lên thì thấy Chúa Jêsus đang nhìn thẳng vào ông. 
Đến lúc nầy, gương mặt Chúa Jêsus đang sẫm lại, hai mắt Ngài như sưng húp lên, hai gò má Ngài thâm tím. Một vệt máu chảy ra từ khóe miệng của Ngài. Mặc dù đêm rất khuya, Phierơ có thể nhìn thấy Ngài rất rõ trong ánh lửa. Và Chúa Jêsus có thể nhìn thấy ông. 
Ngài không nói một lời. Ngài nhìn thẳng vào Phierơ, là người đã chối Ngài đến lần thứ ba. Mọi sự đã xảy ra y như Ngài đã đoán trước.
A. Đây là cái nhìn thuyết phục. “Ngươi đã nói ngươi không biết ta. Hãy nhìn ta xem, hỡi Phierơ. Hãy nhìn ta xem. Có phải ngươi không biết ta chăng?”
B. Đây là cái nhìn thương xót. “Hỡi Phierơ, ngươi vốn yếu đuối là dường nào. Giờ đây, ngươi biết rằng không có ta ngươi chẳng thể làm chi được”.
C. Đây là cái nhìn ủy thác. “Hãy khóc đi, hỡi Phierơ, và hãy nhớ lại lời ngươi nói. Thế thì hãy đi làm vững chí anh em mình”.
3. Lời lẽ của Chúa Jêsus. Mathiơ, Mác và Luca hết thảy đều nhấn mạnh rằng khi gà gáy, Phierơ nhớ lại lời lẽ của Chúa Jêsus: “Hôm nay, trước khi gà gáy, ngươi sẽ chối ta ba lần”. Chính ký ức nầy nhiều hơn bất cứ điều chi khác đã đem Phierơ trở lại với Đức Chúa Trời. Không những Phierơ đã sa ngã, mà ông còn sa ngã sau sự khoác lác hư không của ông. Việc đã xảy ra y như Chúa Jêsus đã nói trước. Những lời lẽ ấy — được thốt ra trong tình yêu thương — đã tự ấn sâu vào trong não bộ của Phierơ. Có nhiều việc đã xảy ra trong mấy giờ đồng hồ đó Phierơ đã quên hết. Nhưng trong khoảnh khắc thích ứng ấy, ông đã nhớ lại lời Chúa Jêsus đã phán. 
4. Hai hàng nước mắt của Phierơ. Lời lẽ được sử dụng có ý nói rằng Phierơ đã khóc lóc cách cay đắng. Chúng là dấu hiệu nói tới sự ăn năn sâu sắc. Ít nhất ông đã nhận biết những gì mình đã làm, ông đã sa đà bao xa, giờ đây những sự chối bỏ của ông đã làm tổn thương Chúa. 

Nước mắt là tốt lành nếu chúng dẫn tới một sự tin kính mới đối với Đức Chúa Jêsus Christ và một quyết định mới muốn phục vụ Ngài. 

Còn Giuđa, ông ta cũng khóc nữa. Nước mắt của ông ta đã dẫn tới chỗ phải tự tử; nước mắt của Phierơ dẫn tới sự ăn năn. Nước mắt là tốt lành nếu chúng dẫn tới một sự tin kính mới đối với Đức Chúa Jêsus Christ và một quyết định mới muốn phục vụ Ngài. Chúng ta có thể khóc và khóc, song nếu tấm lòng chúng ta không trở nên dịu dàng và cởi mở trước mặt Chúa, nước mắt của chúng ta chẳng có ích chi cho chúng ta cả. Đối với Phierơ, nước mắt của ông chỉ ra sự tan vỡ cõi lòng ông vì cớ tội lỗi. Như tác giả Thi thiên đã nói: “Đức Chúa Trời ôi! lòng đau thương thống hối Chúa không khinh dể đâu” (Thi thiên 51:17).

Lòng can đảm, chớ không phải đức tin của ông

Tôi kết thúc từ mọi sự nầy rằng Phierơ về mặt cơ bản vốn trung thành với Đức Chúa Jêsus Christ. Rốt lại, ít nhất ông đã đi theo Chúa Jêsus vào trong sân ấy. Phần còn lại các môn đồ thậm chí còn không dám làm như thế. Trong lời lẽ của William Barclay:
Phierơ sa vào sự cám dỗ chỉ có thể đến với một người có lòng dũng cảm. Con người có lòng can đảm luôn luôn bỏ chạy rủi ro nhiều hơn người nào tìm kiếm một sự tọa thị an toàn. Nguy cơ cho sự cám dỗ là cái giá mà một người phải trả khi người ấy dám liều lĩnh trong lý trí và trong hành động. (Luca, p. 270)
Phierơ không thìn mình được, song ít nhất là ông đã có mặt ở đó. Thất bại của ông vốn kinh khiếp lắm, song ít nhất ông đã quan tâm đủ để thử và bước theo Chúa của mình. Điều đó không biện minh cho tội lỗi của ông, nhưng nó giúp chúng ta nhìn thấy bức tranh lớn lao hơn.

Phierơ về mặt cơ bản là trung thành với Đức Chúa Jêsus Christ. 

Đến cuối cùng, ấy chẳng phải đức tin của Phierơ thất bại đâu, mà là lòng can đảm của ông. Chúa Jêsus đã nói cho Phierơ biết: “Song ta đã cầu nguyện cho ngươi, hầu cho đức tin ngươi không thiếu thốn” (Luca 22:32). Lời cầu nguyện của Ngài đã được nhậm. Phierơ không hề mất đức tin mình; trong giờ khủng hoảng, ông đánh mất lòng can đảm.
Thực ra, Phierơ vốn lớn tiếng, thô tục và khiếm nhã trong đêm đó. Cũng rất thực khi ở dưới điều kiện ấy, ông vốn yêu mến Chúa Jêsus và đã có mặt ở đó trong cái sân kia — với mọi lỗi lầm của mình — khi cứ giữ một con mắt trông xem Ngài. Tận đáy lòng, Phierơ là một người tốt, ông đã thất bại không sống với mọi dự tính tốt đẹp nhất ở trong tấm lòng của ông.

Những Tin Tức Tốt Lành cho hạng người có tấm lòng đau thương thống hối

Tôi nhận thấy hai sự kiện đáng khích lệ về phương thức Chúa Jêsus đối xử với Phierơ: 
1) Ngài không hề phê phán ông và, 
2) Ngài không hề từ bỏ ông. 
Chúa Jêsus vốn biết rõ về sự chối bỏ của Phierơ từ lâu trước khi sự việc xảy ra. Ngài biết rõ những điều Phierơ sẽ làm, Ngài biết rõ ông sẽ phản ứng ra sao, và Ngài biết rõ Phierơ sẽ trở thành loại người nào sau đó nữa kìa. 
Có một nguyên tắc quan trọng đang tác động ở đây. Một cái xương bị gãy trở nên mạnh mẽ hơn sau khi nó được chữa lành. Có một việc gì đó trong quá trình chữa lành làm cho chỗ gãy được mạnh mẽ hơn nó có trước đó. Cũng thực như thế cho một sợi dây bị đứt. Ở hai đầu của chỗ đứt, sợi dây từng được nối lại trở nên cứng cáp hơn nó có trước đó. 

Đức Chúa Trời có thể đưa chúng ta đến chỗ chúng ta bị tan vỡ rồi khiến cho chúng ta ra mạnh mẽ hơn trước đó. 

Cũng thực y như thế cho những thất bại của chúng ta. Đức Chúa Trời có thể chạm đến những chỗ tan vỡ của chúng ta rồi khiến cho chúng ta ra mạnh mẽ hơn chúng ta có trước đó. Mặc dù chúng ta vấp ngã, vấp ngã và vấp ngã, và mặc dù mặt chúng ta bị bao phủ bởi rác rưỡi và bụi bẩn của thất bại cay đắng, bởi ân điển của Đức Chúa Trời chúng ta có thể dấy lên từ lãnh vực thất bại để tiến bước vào đắc thắng mới.
Đấy là những gì đã xảy ra cho Phierơ. Lỗi lầm của ông được đổi thành ân điển; sự xấu hổ của ông đổi thành cảm thông; thất bại của ông đổi thành trung tín. 
Đây là minh chứng: Phierơ đã làm nhiều việc cho Chúa Jêsus hơn sau khi ông vấp ngã. Trước khi ông vấp ngã, ông hay lớn tiếng, ồn ào và không đáng tin cậy; sau đó ông trở thành nhà truyền đạo năng nổ của đạo Tin Lành. Trước đó, ông là người hay lớn tiếng; sau đó, ông chỉ nói về những gì Đức Chúa Jêsus Christ có thể làm cho tha nhân. Ông cũng là con người ấy, song ông rất khác biệt. Ông vẫn là Phierơ tất, nhưng ông đã bị Satan sàng sảy, và trong sự sàng sảy  đó, rơm rác trong đời sống ông đã bị thổi tung đi hết.
Phierơ đã làm nhiều việc cho Chúa Jêsus hơn sau khi ông vấp ngã. 

Đây là những gì Phierơ mất mát trong nổi thất bại của ông:
Sự hư không của ông
Sự kiêu ngạo của ông
Thái độ tự tín của ông
Sự bốc đồng của ông
Sự không đáng tin cậy của ông
Đây là những gì Phierơ đã kiếm được sau khi ông được phục hồi:
Khiêm nhường
Thái độ tin cậy mới mẻ nơi Đức Chúa Trời 
Lòng can đảm được thử nghiệm
Quyết tâm mới muốn hầu việc Đức Chúa Jêsus Christ 
Thái độ bằng lòng sử dụng kinh nghiệm của mình để giúp đỡ cho tha nhân.
Những thứ ông mất mát thực sự ông không cần đến; những thứ ông kiếm được không thể đến bằng cách nào khác. Cũng một thể ấy, Đức Chúa Trời chuộc lấy mọi lỗi lầm của chúng ta bằng cách dời đi những thứ hạ chúng ta xuống rồi thay thế chúng bằng những đức tính chúng ta luôn luôn mong muốn song dường như không thể kiếm được.

Hy vọng dành cho người sa ngã

Có nhiều điều khích lệ chúng ta qua câu chuyện nầy. Không phải Phierơ chân thành là người đã chối Chúa đâu; mà chính Phierơ là người đi theo Ngài vào trong cái sân đó. Ấy chẳng phải Phierơ chân thành là người đã rủa sả và thề thốt đâu, mà là Phierơ là người đã nói: “Ngài là Đấng Christ, Con của Đức Chúa Trời hằng sống”. Khi Chúa nhìn vào bạn và tôi, Ngài nhìn qua bên kia lầm lỗi của chúng ta nhìn thấy lòng trung thành bên dưới đó. Ngài nhìn thấy nổi đau, hai hàng nước mắt, và ao ước sốt sắng nhất của chúng ta muốn làm đẹp lòng Ngài. Ngài nhìn thấy chúng ta trong mọi nổ lực loạng choạng bước theo Ngài.

Không phải Phierơ chân thành là người đã chối Chúa đâu; mà chính Phierơ là người đi theo Ngài vào trong cái sân đó. 

Câu chuyện nầy được áp dụng cho ai đây? Trước hết, cho bạn là người bị thử thách, là người cảm thấy sức lôi của mọi hoàn cảnh hòng kéo bạn xa khỏi Chúa, hãy vững lòng! Có phải bạn cảm thấy yếu đuối và nhầm lẫn chăng? Phierơ cũng cảm nhận như thế đấy. Có phải bạn ngã lòng về đời sống của mình chăng? Phierơ cũng cảm thấy chán chường đấy. Có phải bạn cảm thấy mình bị dồn vào trong góc kẹt chăng? Phierơ cũng thế đấy! Câu chuyện nầy là dành cho bạn đó. 
Thứ hai, câu chuyện nầy dành cho những ai bị vấp ngã. Có lẽ bạn đã chịu áp lực trong tuần nầy. Có lẽ bạn đang mang gánh nặng tội lỗi từ một số lời lẽ vô ý thốt ra trong vội vàng. Có lẽ bạn đã chối Chúa bằng cách giữ im lặng nơi sở làm khi bạn nên thốt ra. Có lẽ bạn đã sử dụng lối nói tục tằn trong tuần nầy – cho dù đã thốt ra khi bị đè nén. Có lẽ bạn có mặt ở chỗ bạn không nên có mặt. Có lẽ bạn thấy mình đang ở trong mối quan hệ mà bạn biết là sai trật. Hãy vững lòng! Không những Phierơ đã cảm thấy giống như bạn, mà ông còn cảm nhận y như bạn nữa đấy. 
Thứ ba, câu chuyện nầy dành cho người nào đang quay trở lại với Đức Chúa Trời. Có lẽ bạn rõ mọi sự về việc bật ra hai hàng lệ cay đắng. Có phải bạn cảm nhận Đức Chúa Trời như đang ở đâu xa lắc xa lơ, có phải như vậy không? Sự việc giống như thể bạn đang lụi hụi băng qua sa mạc rộng lớn kia có một mình? Có phải bạn cảm thấy bối rối và bị sỉ nhục bởi những việc bạn đã làm và đã nói khiến cho bạn phải rơi vào đống lộn xộn không? Hãy vững lòng! Phierơ cũng cảm nhận theo cách đấy.

Không một truyện tích nào trong cả Kinh thánh cung ứng cho chúng ta nhiều hy vọng hơn. 

Không một truyện tích nào trong cả Kinh thánh cung ứng cho chúng ta nhiều hy vọng hơn. Nếu Phierơ có thể vấp ngã, bất cứ ai cũng có thể vấp ngã. Nếu Phierơ có thể quay trở lại, bất kỳ ai cũng có thể quay trở lại. 

 “Hãy nhìn xem những gì đã xảy ra cho tôi”

Điểm sau cùng. Câu chuyện nầy ra từ đâu chứ? Làm sao nó được lồng vào trong Kinh thánh? Ai thuật câu chuyện nầy ở chỗ đầu tiên? Câu chuyện đó chỉ có thể đến từ Phierơ mà thôi. Không một ai khác có mặt ở đó để thuật lại điều chi đã xảy ra. Chúng ta không làm được như thế. Chúng ta che giấu lầm lỗi mình để dám chắc không ai nhận ra chúng. Còn Phierơ, không phải như vậy đâu. Ông từng được phục hồi, ông không thể thôi không nói về những gì Chúa Jêsus đã làm cho ông. 

Có hy vọng cho hết thảy chúng ta – người tốt nhứt trong chúng ta, người tệ lậu nhứt trong chúng ta, và phần còn lại chúng ta. 

Phierơ vẫn còn nói với chúng ta ngày hôm nay. “Nếu bạn nghĩ bạn thiếu sót, nếu bạn cảm thấy giống như bạn chối bỏ Ngài, hãy nhìn xem những điều đã xảy ra cho tôi”. Đừng thất vọng. Đức Chúa Trời vẫn yêu thương bạn, và Ngài yêu thương bạn nhiều đến nỗi bạn làm gì thì không phải là vấn đề đâu. Nếu Đức Chúa Trời có thể tha thứ cho Phierơ, Ngài có thể tha thứ cho bất cứ ai. Ngài yêu thương bạn, Ngài luôn luôn và Ngài sẽ luôn yêu thương bạn. 
Có hy vọng cho hết thảy chúng ta – người tốt nhứt trong chúng ta, người tệ lậu nhứt trong chúng ta, và phần còn lại chúng ta. Nếu bạn vấp ngã, Ngài có thể đỡ bạn dậy. Nếu bạn tan vỡ, Ngài có thể khiến cho bạn được bình phục. Nếu bạn thất bại, Ngài có thể khiến cho bạn ra hữu dụng trở lại. Nếu bạn mất lòng dạn dĩ, Ngài có thể ban nó trở lại cho bạn một lần nữa. 
Hãy vững lòng và tin theo những tin tức tốt lành. Nếu Ngài đã làm điều đó cho Phierơ, Ngài có thể làm điều đó cho bạn đấy.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét