Thứ Tư, 27 tháng 2, 2013

MỘT QUÊ HƯƠNG ĐƯỢC BAN CHO: Ở ĐÂU CÓ ĐỨC TIN, Ở ĐÓ CÓ HY VỌNG



MỘT QUÊ HƯƠNG ĐƯỢC BAN CHO:
Ở ĐÂU CÓ ĐỨC TIN, Ở ĐÓ CÓ HY VỌNG
            Nếu cuộc sống của bạn là cái chén hy vọng, thì nó đầy tới cỡ nào? Trống phân nửa thôi sao? Đầy phân nửa? Trống hết hay đầy ắp?
            Sách Rutơ chỉ ra một phụ nữ có tên là Naômi. Nếu đời sống của Naômi là cái chén hy vọng, bà sẽ chẳng gọi nó là trống phân nửa hay thậm chí trống hết; bà đã gọi nó là trống trơn hoàn toàn. Nếu bạn có thể sử dụng hy vọng ít nhiều gì đó trong đời sống của bạn, thì câu chuyện nầy là dành cho bạn đấy.
            Nếu chúng ta lần theo Kinh thánh và chỉ mới hoàn tất sách Các Quan Xét, là sách mô tả quốc gia Israel gần như tan rã sau khi Israel vào trong đất hứa, có lẽ chúng ta nên đọc qua kỷ nguyên kế đó. Mặt khác, Kinh thánh không nói nhanh như thế đâu. Chúng ta mở ra sách kế đó rồi đọc, có lẽ với sự chán nãn của mình, khi thấy câu mở đầu: “trong đời các quan xét”. Thực vậy, câu chuyện bắt đầu với một tư thế chẳng hứa hẹn chi hết. Mặc dù vậy, hãy dán mắt vào đó; sách ấy rất hay ở phần cuối cùng đấy.
            Sách Rutơ là một bi kịch có bốn màn, tùy theo sự phân chia thành chương rất hay trong quyển Kinh thánh của chúng ta.
Màn I
            Có cơn đói kém trong đất hứa, là điều mà chúng ta xem là một dấu sửa phạt của Đức Chúa Trời nghịch cùng Israel vì họ thờ lạy hình tượng (Lêvi ký 26, Phục truyền luật lệ ký 28:23). Phải chăng đất hứa đã trở thành đất bị rủa sả? Vì cớ nạn đói, Êlimêléc, một người xuất thân ở thành Bếtlêhem trong khu vực xứ Giuđa, rời đất hứa để đến xứ Môáp cùng với gia đình mình: vợ ông là Naômi cùng với hai người con trai. Dân Israel đã đi ngang qua xứ Môáp để đến với đất hứa, vì vậy chuyến đi của Êlimêléc tiêu biểu cho một sự đảo ngược lại cuộc chinh phục xứ dưới quyền của Giôsuê. Trong Epic, chúng ta đang gọi kỷ nguyên nầy, bao gồm các sách Giôsuê, Các Quan Xét, và Rutơ, “Một Quê Hương Được Ban Cho” — quê hương là đất hứa. Đối với Êlimêléc và gia đình ông, quê hương trở thành ngôi nhà bị bỏ trống.
            Có nhiều việc trải đi từ xấu xa đến tồi tệ trong xứ Môáp. Thứ nhứt, Êlimêléc qua đời. Kế đến là hai người con trai của ông, sau khi cưới những người nữ Môáp làm vợ, cũng qua đời, để lại Naômi cùng hai nàng dâu tự lo liệu cho mình. Trong một đất mới đó, Naômi phản ảnh lại vùng đất mà bà đã bỏ đi: sự trơ trọi và không kết quả của bà.
            Tuy nhiên, Naômi nghe thấy Đức GIÊHÔVA đã tiếp trợ thực phẩm cho dân sự Ngài trở lại, vì vậy bà quyết định trở về xứ Giuđa. Mặc dầu hai nàng dâu của bà, Ọtba và Rutơ, bắt đầu chuyến đi cùng với bà, bà khuyên cả hai người nên trở lại xứ Môáp, là nơi chắc chắn có nhiểu triễn vọng cho họ, là những người nữ bản xứ, hơn là vùng đất của Israel. Naômi nói rằng bà quá già rồi không thể lấy chồng được nữa để sanh con hầu cho khi chúng lớn lên có thể làm chồng đặng lo liệu cho Ọtba và Rutơ. Naômi, khi đưa ra lời khuyên nài với hai người nữ nầy, tự nhận mình với kẻ chết, bà thấy rằng sống thì “cay đắng” cho bà hơn là cho Ọtba và Rutơ, và đổ thừa cho Đức GIÊHÔVA về hoàn cảnh của bà, khi nhận định rằng “tay Ngài giơ ra nghịch lại” bà. Naômi thuyết phục Ọtba trở về với xứ Môáp, còn Rutơ thì ở lại bên cạnh bà. Naômi vẫn nài xin Rutơ hãy hiệp với chị em bạn dâu mình mà trở lại với các thần xứ Môáp. Otba đã làm một việc rất hợp lý.
            Rutơ không chịu làm như thế. Nàng tự buộc mình không những với Naômi, mà còn với dân sự của Naômi và, quan trọng hơn, với Đức Chúa Trời của Naômi.
            Rutơ 1:16-17: Ru-tơ thưa rằng: Xin chớ nài tôi phân rẽ mẹ; vì mẹ đi đâu, tôi sẽ đi đó; mẹ ở nơi nào, tôi sẽ ở nơi đó. Dân sự của mẹ, tức là dân sự của tôi; Đức Chúa Trời của mẹ, tức là Đức Chúa Trời của tôi; mẹ thác nơi nào, tôi muốn thác và được chôn nơi đó. Ví bằng có sự chi khác hơn sự chết phân cách tôi khỏi mẹ, nguyện Đức Giê-hô-va giáng họa cho tôi!
            Rutơ xây đi với mọi thứ xác định nàng lâu nay — gia đình, dân tộc, và các thần của mình — từ bỏ mọi triễn vọng hiển nhiên là sáng láng hơn trong xứ sở của mình để bắt lá thăm với Đức GIÊHÔVA, là Đức Chúa Trời của Israel. Trong sách Các Quan Xét, dân Israel, là dân sự của Đức Chúa Trời, thường hay ngãnh mặt đi không bước theo Chúa. Giờ đây, người Ngoại liều mạng nầy, bất chấp sự thúc giục của mẹ chồng người Do thái, sẽ chẳng xây lưng không bước theo Đức GIÊHÔVA.
            Trong việc quay trở lại Bếtlêhem xứ Giuđa, Naômi quyết định rằng cần phải đổi tên mình lại. Tên của bà có nghĩa là “dễ thương”, nhưng bà nghĩ là Mara, có nghĩa là “cay đắng”, sẽ là thích hợp hơn, vì Đấng Toàn Năng đã làm cho đời sống bà ra “rất cay đắng”. Từ nhận định của Naômi, bà rời Bếtlêhem “đầy dẫy” nhưng Đức GIÊHÔVA đã đem bà về “tay không”. Bà trở về trong tình trạng của xứ sở khi bà rời bỏ nó. Tuy nhiên, vùng đất ấy, đã được phục hồi; đất ấy đã kết quả trở lại. Nhưng Naômi chưa khám phá ra. Bà hãy còn trơ trọi và không kết quả. Mọi sự bà có là một goá phụ dân Ngoại chẳng có chỗ đứng trong xứ Israel. Một lần nữa, bà đổ thừa hoàn cảnh mình cho Đức GIÊHÔVA, theo nhận định của bà thì Ngài đã giáng hoạ cho bà.
            Có nhiều người đồng hoá với Naômi. Bạn hy vọng có được một kinh nghiệm lớn ở học đường, nó chẳng là gì hết chỉ là lớn thôi. Bạn hy vọng có một cơ nghiệp đàng hoàng, song việc chẳng ra theo cách đó. Bạn hy vọng có được một loại quan hệ sẽ làm thoả mãn các nhu cần của mình, nhưng vẫn cứ phải chờ — hoặc bạn nhận được mối quan hệ mong muốn, chỉ để thấy rằng nó tạo ra nhiều nhu cần hơn là nó làm thoả mãn. Bạn hy vọng có sức lực để lo liệu cho cuộc sống, nhưng sức khoẻ của bạn làm cho bạn phải thất vọng. Bạn hy vọng con cái của mình sẽ suông sẻ, nhưng chúng đang bắt  theo con đường lạc sai. Bạn hy vọng có được các thứ hoá tài để chu tất với cuộc sống, song tài chánh của bạn khiến cho bạn phải thất vọng. Đối với nhiều người, giống như Naômi, không những chỉ có một mất mát đâu; mà là người mất hết cái nầy tới cái khác. Có những việc không những không khấm khá hơn, mà chúng còn đi từ xấu xa đến chỗ tồi tệ hơn. Bạn không tính hết được những mất mát nầy. Và nếu bạn là một người tin theo Đức Chúa Trời của Israel, như Naômi, thật là dễ trở nên cay đắng lắm. Ngài không làm cho mọi việc ra dễ hơn, mà ra khó hơn, có phải không? Thật là dễ đổ thừa cho Đức Chúa Trời, hay mất đức tin nơi Ngài lắm. Bạn đi ra đầy dẫy; bạn trở về tay không.
            Là một thanh niên, tôi rời Bay Area đến một tiểu bang xa xôi làm việc trong vai trò phóng viên cho một tạp chí ở Redding. Tôi đi ra đầy dẫy — đầy dẫy hy vọng — nhưng một mối quan hệ gãy vỡ đẩy tôi vào một tình thế phải suy sụp. Tôi thấy khó mà làm việc được nữa. Tôi bỏ việc làm chỉ sau 6 tháng trời và trở về lại Bay Area như một người tan vỡ. Tôi đi ra đầy dẫy, nhưng tôi trở về tay không.
            Ngay cả như chúng ta không thể đồng hoá với Naômi, có lẽ chúng ta có thể cảm thông với bà và với những kẻ đã chịu khổ theo cách mà bà đã chịu. Tuy nhiên, ở điểm nầy của câu chuyện, chúng ta có thể suy gẫm về nhận định của Naômi. Há có phải tay của Chúa đã giơ ra nghịch lại bà? Há Đấng Toàn Năng có thực sự khiến cho đời sống bà phải cay đắng đến chỗ phải đổi tên, từ “Dễ Thương” ra “Cay Đắng” không? Có phải bà thực sự trở về Bếtlêhem tay không chăng? Bà cảm thấy trống vắng, và bà phải làm cho người ta phải chú ý đến cảm xúc của bà, tất nhiên, y như các tác giả Thi thiên, họ đến với Đức Chúa Trời không phải bởi chối bỏ điều họ cảm xúc mà bằng cách bày tỏ ra những cảm xúc chơn thật nhất của họ. Thực vậy, Naômi đang trở về với một người nữ dân Ngoại, nhưng hãy xem xét người nữ ấy đi. Thực vậy, Rutơ chẳng có một chỗ đứng nào trong xứ Israel, nhưng nàng có đức tin nơi Đức Chúa Trời của Israel và nàng tự trói buộc mình với Naômi.
Màn II
            Hai goá phụ nầy sẽ được tiếp đón như thế nào đây? Rutơ đề nghị nàng đi thăm các cánh đồng để mót lúa, theo luật pháp của Israel, chủ ruộng phải chừa lại một phần để tiếp trợ cho kẻ mồ côi, người goá bụa, và khách lạ (Lêvi ký 19:9-10, 23:22). Nàng đi vào cánh đồng mà Bôô làm chủ, ông là một người giàu có, có bà con với Êlimêléc, là người chồng quá cố của Naômi. Bôô, nói với Rutơ, ban ơn thật đặc biệt cho nàng vì ông đã nghe kể lại câu chuyện của nàng.
            Rutơ 2:11-12: Bô-ô đáp: Người ta có thuật cho ta nghe mọi điều nàng đã làm cho mẹ chồng nàng, từ khi chồng nàng chết, và cách nào nàng đã lìa cha mẹ, xứ sở sanh của nàng, đặng đi đến một dân tộc mà nàng không biết trước. Nguyện Đức Giê-hô-va báo đáp điều nàng đã làm; nàng đã đến núp dưới cánh Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên; cầu xin Ngài thưởng cho nàng cách trọn vẹn”.
            Lời lẽ của Bôô nói với Rutơ, một người dân Ngoại, đúng là sự khen ngợi sâu sắc, vì ông vang dội lời lẽ mà Đức GIÊHÔVA phán cùng Ápraham, là tộc trưởng của Israel:Ngươi hãy ra khỏi quê hương, vòng bà con và nhà cha ngươi, mà đi đến xứ ta sẽ chỉ cho (Sáng thế ký 12:1). Có một việc xảy ra với Rutơ tương tự với những gì đã xảy ra với Ápraham, là người đã được Chúa chúc phước cho để rồi ông, và dân tộc nối theo sau ông có thể chúc phước cho cả thế gian?
            Đúng ra, Bôô đang nói với Rutơ: “Nguyện tiền công của cô được đầy dẫy”. Naômi tự xem mình về đấy là tay không, nhưng giờ đây Rutơ, là con dâu của bà, có triễn vọng một loại đầy dẫy nào đó. Rutơ cùng ăn bữa với Bôô và các con gặt của ông, và nàng dùng bữa cho tới chừng no nê. Vì lòng tử tế của Bôô, Rutơ có quyền mót lúa dư dật, nàng đem về cho Naômi, bà cũng ăn cho tới chừng no nê.
            Khi Naômi khám phá ra ngưởi chủ ruộng kia có bà con với Êlimêléc, bà rất là phấn khởi. Như một người được gọi là “người bà con có quyền chuộc”, Bôô nhất định có các trách nhiệm phải chăm sóc cho người goá phụ của người bà con (Lêvi ký 25:25-28). Nói với Rutơ về Bôô, Naômi, sau khi đổ thừa cho Đức GIÊHÔVA và các nan đề của mình, đã xưng danh Ngài trong một tư thế đáng ngợi khen: Nguyện Đức Giê-hô-va ban phước cho người, vì Ngài không dứt làm ơn cho kẻ sống và kẻ chết! Có chỗ bà đề cập đến không rõ ràng về lòng tử tế: của Đức GIÊHÔVA hay của Bôô!?! Dù trong trường hợp nào đi nữa, thì sự việc cho thấy cả Đức GIÊHÔVA và Bôô đều đang tỏ ra lòng nhân ái dành cho Rutơ, Naômi, và Êlimêléc. Naômi giục giã Rutơ phải ở lại gần gũi bên các tôi tớ của Bôô và cứ tiếp tục mót lúa ở trong ruộng của ông.
            Khi mọi việc đi từ xấu xa đến tệ hại hơn, bạn cần điều gì chứ? Bạn cần đến đức tin. Ở đâu có đức tin, ở đó có hy vọng. Bạn cần đến đức tin, là điều cảm thúc cho hy vọng. Nhưng thật là khó tin, có phải không? Có lẽ khi mọi việc đi từ chỗ xấu xa đến chỗ tệ hại hơn, Đức Chúa Trời sẽ sai đến với bạn một người như Rutơ, một người có lòng tin, hay một người như Bôô, là người nhắc cho bạn nhớ rằng Đức Chúa Trời ban thưởng cho những ai chịu tin theo Ngài (Hêbơrơ 11:6). Hay có thể chỉ việc đọc đến Rutơ và Bôô cũng cung ứng hy vọng cho bạn rồi. Có lẽ, mặc dù bạn vẫn thấy trống không, bạn sẽ hy vọng về một loại đầy dẫy, và có thể, giống như Naômi, bạn có thể thấy hy vọng trong lòng mình muốn ngợi khen Chúa, dù là yếu ớt.
Màn III
            Naômi có chương trình lớn lao dành cho Rutơ và Bôô. Bà hy vọng rằng Bôô sẽ đảm nhiệm vai trò người anh em trực hệ của Êlimêléc rồi cưới Rutơ làm vợ. Luật pháp của Israel buộc một người phải lấy vợ của người anh quá cố của mình và, nếu khả thi, sanh sản con cái hầu cho danh của người anh kia sẽ còn tiếp tục trong Israel (Phục truyền luật lệ ký 25:5-10). Naômi khuyên Rutơ đến nằm cạnh Bôô. Nếu Rutơ làm theo lời khuyên của Naômi, nàng sẽ đề nghị theo cách biểu tượng với Bôô rằng ông đang chu toàn vai trò người em trực hệ và cưới nàng làm vợ (Êxêchiên 16:9-12). Rutơ đồng ý rồi đi đến sân đạp lúa, ở đó Bôô sẽ đi ngủ sau khi lo việc đạp lúa xong. Naômi tin cậy Đức GIÊHÔVA hành động nơi Bôô, bà nói với Rutơ:chính người sẽ nói điều gì con phải làm.
            Bôô, rất tự nhiên, ông giật mình khi thấy một người nữ đang nằm kề cận ông lúc nửa đêm và thắc mắc không biết có chuyện gì!?! Trước đó, Bôô đã ngợi khen Rutơ vì đã đến nương náu dưới bóng cánh của Đức GIÊHÔVA; giờ đây Rutơ, đáp trả vang dội lời lẽ như sau: xin đắp mền ông trên kẻ tớ gái ông, vì ông có quyền chuộc sản nghiệp tôi. Bôô, mặc dầu ngợi khen Rutơ vì không chạy theo những người trai trẻ, bảo nàng hãy ở lại ngủ đây. Phải, ông vốn hiểu rõ mình là người bà con có quyền chuộc, và phải, ông bằng lòng chu tất vai trò người em trực hệ của Êlimêléc. Tuy nhiên, ông biết có một người bà con gần hơn, và ông phải chờ người ấy đưa ra lời từ chối.
            Bôô để cho Rutơ về nhà với nhiều lúa hơn, ông lưu ý: Nàng chớ trở về cùng bà gia hai tay không. Naômi, người trở về tay không, nhận được sự đầy dẫy một lần nữa.
            Có điều chi đó đang khuấy khuất trong Naômi, và có lẽ cũng có điều chi đó đang khuấy khuất bạn nữa đấy. Bạn có thể gọi đó là đức tin. Có lẽ bạn sẽ được phước bởi đức tin của ai đó, và có lẽ bạn sẽ được trưởng dưỡng bởi đức tin của người ấy ở một cấp độ nào đó. Có lẽ cần phải nói rằng bạn đang lớn lên trong đức tin. Có thể, giống như Naômi, bạn đã sẵn sàng để nắm lấy một loại hành động nào đó rồi.
Màn IV
            Bôô tìm ra người bà con gần hơn rồi cho người ấy biết mọi việc. Thực vậy, ông đưa ra mọi sự trong một trình tự có chiến lược hẳn hoi. Có mảnh đất nầy thuộc về Êlimêléc, và giờ đây Naômi phải bán nó, vì hai người goá phụ không thể lao động trên đất đó được. Trong một trường hợp như thế, người bà con gần nhất có trách nhiệm phải mua miếng đất rồi giữ nó trong gia phả (Lêvi ký 25:23-28). Người bà con gần hơn nói cho Bôô biết sự việc cần phải thương lượng. Bôô đáp hoàn toàn “không”. Miếng đất đi kèm với một người nữ, là Rutơ, một người dân Ngoại, từ quan điểm của người bà con, là không chấp nhận được. Sau khi suy nghĩ trong một phút, người bà con nói: nếu ông cưới Rutơ làm vợ và họ có con cái, ông sẽ gặp rắc rối với việc thừa kế của con ruột mình. Ông ta nói “cảm ơn” với Bôô; “anh hãy cưới nàng đi”. Người bà con gần hơn hành động theo lợi ích của mình riêng.
            Con đường giờ đây quá rõ nét cho Bôô để có được đất và cưới Rutơ làm vợ để bảo đảm tình trạng bất tử về mặt xã hội của người chồng quá cố của Rutơ. Bôô, ngược lại với người bà con gần hơn kia, ông hành động theo lợi ích của người khác: người chồng quá cố, chưa nhắc tới Rutơ và Naômi.
            Dân sự ở thành Bếtlêhem đã chứng kiến cuộc giao dịch nói với Bôô: Nguyện Đức Giê-hô-va làm cho người nữ vào nhà ngươi giống như Ra-chên và Lê-a, là hai người đã dựng nên nhà Y-sơ-ra-ên! Rachên và Lêa, hai người vợ của Giacốp, đã dựng lên dân dộc Israel: 12 chi phái Israel là con cái của họ. Giờ đây, rất ấn tượng khi dân sự thành Bếtlêhem hy vọng rằng người nữ dân ngoại nầy sẽ tái thiết lại quốc gia qua dòng dõi được sanh ra cho nàng. Thứ nhứt, Bôô gợi ý rằng Rutơ sống giống như Ápraham, cả dân tộc đều khởi đi từ ông; giờ đây dân sự thành Bếtlêhem hy vọng rằng nàng sẽ tái thiết lại quốc gia. Thực vậy, có điều chi đó dường như sẽ xảy ra cho người nữ nầy tương tự với những gì đã xảy ra cho Ápraham.
            Bôô cưới Rutơ làm vợ, Đức GIÊHÔVA cho phép nàng thụ thai, và nàng sanh một con trai. Khi Naômi trở về thành Bếtlêhem, bà nói với những người nữ: Tôi đi ra được đầy dẫy, nhưng Đức GIÊHÔVA dắt tôi về tay không. Giờ đây, những người nữ ấy chú ý đến những gì Chúa đã làm cho Naômi kể từ dạo ấy. Bây giờ, bà có cháu nội, nó sẽ tiếp trợ cho bà trong lúc tuổi già. Thực vậy, bà mất hai người con trai, nhưng bà có Rutơ, là con dâu của bà, nàng còn quí cho bà hơn bảy con trai — số 7 là con số của sự trọn vẹn.
            Naômi ẳm đứa trẻ trong tay mình, ôm nó vào lòng và chăm sóc cho nó, trở thành con của người mẹ nuôi. Hãy nhớ, Naômi, khi tìm cách xua Rutơ đi đừng trở về đất hứa với bà, bà khinh khỉnh xua đi khả năng nàng sẽ có một con trai lúc bà cao tuổi. Bây giờ, những người nữ lưu ý: Một đứa trai đã sanh cho Na-ô-mi.
            Nếu Naômi trở về tay không, giờ đây bà được đầy dẫy, theo một phương thức trỗi hơn bất kỳ điều cho bà có thể suy tưởng. Nhưng hãy đợi đấy, còn nhiều nữa.
Phần kết
            Với một đứa con trai chào đời cho Rutơ, là sự cứu chuộc của Naômi, chuyến hành trình của bà từ tay không trở thành đầy dẫy, là trọn vẹn. Nhưng câu chuyện của sách Rutơ chưa hoàn tất đâu. Đâu là câu chuyện của Israel? Thật vậy, Naômi đã ở trong nhu cần sự phục hưng, nhưng Israel là một tổng thể cũng ở trong nhu cần sự phấn hưng trong suốt thời kỳ khi Các Quan Xét cai trị.
            Đứa con trai chào đời cho Rutơ: tên nó là gì chứ? Ôbết. Ồ, Ôbết, ông trở thành cha của Giesê, ông là cha của … David, vua của Israel. Trong thời kỳ của Naômi, Rutơ, và Bôô, trong suốt thời kỳ khi Các Quan Xét cai trị: “trong lúc đó, không có vua nơi Y-sơ-ra-ên, mọi người cứ làm theo ý mình tưởng là phải (Các Quan Xét 17:6, 21:25). Vì câu chuyện của Israel còn ở trước mặt, nàng có thể chu tất câu chuyện của mình và chúc phước cho thế gian, nàng không cần các cấp lãnh đạo chi phái như Các Quan Xét mà cần một vì vua cai trị trên hết thảy các chi phái. Trong thời Các Quan Xét, trong giờ tối tăm nhất của Israel, mọi sự chẳng phải là mất hết, nó đang bật ra, vì ba nhân vật, Naômi, Rutơ, và Bôô, mà còn, hầu như vì cớ Đức GIÊHÔVA, Ngài sắp xếp ba nhân vật nầy vào tấn bi kịch cứu chuộc và đã ban cho Israel điều chi nó có cần, không những vì cớ Israel mà còn vì cớ cả thế gian nữa: một vị vua vừa lòng Ngài.
            Sách Rutơ kết luận với tổ phụ của David, kéo dài 10 thế hệ. Bôô và David chiếm những vị thế chủ yếu: số 7 và số 10, tương ứng giống như Hênóc và Nôê trong bảng gia phổ ở Sáng thế ký 5.
            Tại đó sách Rutơ kết thúc. Nhưng hãy đợi đấy, còn nhiều việc nữa — không phải trong sách Rutơ mà ở những gì có trong sách Rutơ. Sách Rutơ kết thúc với một bảng gia phổ. Sách thứ nhứt của Tân Ước khởi sự với một bảng gia phổ:
            Áp-ra-ham sanh Y-sác; Y-sác sanh Gia-cốp; Gia-cốp sanh Giu-đa và anh em người. Giu-đa bởi Tha-ma sanh Pha-rê và Xa-ra. Pha-rê sanh Ếch-rôm; Ếch-rôm sanh A-ram; A-ram sanh A-mi-na-đáp; A-mi-na-đáp sanh Na-ách-son; Na-ách-son sanh Sanh-môn. Sanh-môn bởi Ra-háp sanh Bô-ô. Bô-ô bởi Ru-tơ sanh Ô-bết. Ô-bết sanh Gie-sê; Gie-sê sanh vua Đa-vít (Mathiơ 1:2-6).
            Hãy chú ý mấy cái tên trong sách Mathiơ cũng hiển thị trong sách Rutơ: Bôô, Rutơ, Ôbết, Giesê … David. Và sách Mathiơ giới thiệu bảng gia phổ như thế nào vậy? Với lời lẽ đầu tiên trong Tân Ước: Gia phổ Đức Chúa Jêsus Christ, con cháu Đa-vít và con cháu Áp-ra-ham. Ngài chào đời ở đâu? Bếtlêhem, là thành của Naômi.
            Giờ đây chúng ta thấy: Naômi không trở về Bếtlêhem tay không; bà trở về với Rutơ. Bà trở về với một người nữ có đức tin thật phi thường. Và ở đâu có đức tin, ở đó có hy vọng. Thực vậy, theo lời lẽ của Steve Zeisler, khi Naômi trở về với Rutơ, bà đã trở về “với tương lai của dòng giống nhân loại”, cho David và, quan trọng hơn, Con Vua David đã ra từ Rutơ. Người đàn bà tự nhận mình là tay không đóng một vai chủ yếu trong bi kịch nói tới sự cứu chuộc.
Bà Có Một Con Trai
            Cái chén hy vọng của bạn đầy dẫy như thế nào chứ? Hãy xem xét điều nầy:
            Những người nữ của thành Bếtlêhem đã lưu ý: Một đứa trai đã sanh cho Na-ô-mi”. Naômi đã có một con trai, là người trở thành ông nội của Vua David. Ở đâu có đức tin, ở đó có hy vọng. Nếu bạn có đức tin, bạn cũng có một con trai: Con Vua David. Nếu bạn tin theo Đức Chúa Jêsus Christ, bạn đang có Con của Đức Chúa Trời, và Ngài là người bà con có quyền chuộc của bạn: Ngài giải cứu bạn ra khỏi sự hư mất đời đời và tiếp trợ cho bạn không những trong lúc tuổi già mà còn trong suốt mọi thời đại nữa. Bạn đang có hy vọng. Nếu bạn có Đấng Christ, bạn không phải là tay không đâu; Đấng Christ đang ngự ở trong bạn bởi Đức Thánh Linh, và Đức Thánh Linh ban cho bạn một tiên vị về sự dựng nên mới hầu đến (Rôma 8:10, 8:23; Côlôse 1:27). Nếu bạn có đức tin nơi Đức Chúa Con, có lý do để hy vọng, vì Đức Chúa Trời ban thưởng cho kẻ chịu tin theo Ngài.
            Trong mọi lời lẽ tao nhã đã đổ ra từ ngòi bút của Frederick Buechner, một trong những nhà văn lỗi lạc nhất của chúng ta, đây là lời lẽ mà ông ưa thích, ông mong muốn được khắc trên bia mộ của ông:
            Cái điều mất mát chẳng sánh gì với cái thứ tìm được, và sự chết so với đời hầu đến, không bằng cái chén đầy.
            Tôi nghĩ Naômi chắc sẽ đồng ý thôi.
            Khi tôi trở về từ Redding đến Bay Area như một người tan vỡ, tôi nghĩ mình trở về với hai tay không. Tuy nhiên, ở đầu cùng của tiểu bang, tôi khởi kêu la với Chúa, và một việc gì đó đã xảy ra cho tôi. Tôi nhận ra một việc, hay tái khám phá ra một việc, hoặc khám phá ra một việc theo một cách mới. Phải, tôi đã khám phá ra Chúa theo một cách mới. Phải, tôi cảm thấy giống như thể mình đã trở về tay không, và, giống như Naômi, tôi ta thán, thế nhưng trong thực tế, tôi đã trở về với nhiều đức tin hơn: tin cậy nhiều nơi Chúa, ít tin tưởng vào bản thân mình. Thật vậy, tôi đã chán nãn, nhưng ở đâu có đức tin, ở đó có hy vọng. Trong mọi sự, cần đến một năm để phục hồi từ chuyến tham đi đến North State, nhưng khi tôi phục hồi rồi, tôi đã ở trong tình trạng khả quan về mặt thuộc linh hơn khi tôi đi ra đầy dẫy — đầy dẫy cái tôi của mình. Tôi trở về với Đức Chúa Con. Đây là phần kết luận: bây giờ, khoảng ba mươi năm sau, tôi thấy mình được kéo vào tấn bi kịch cứu chuộc đời đời. Đây là phần kết cho phần kết: tôi đã bị kéo vào đó ngay khi ấy; tôi chỉ không nhìn biết đấy thôi. Cái gì mất mát không so sánh được với thứ tìm được.
            Mùa hè qua, tôi chủ trì buổi lễ tưởng niệm một phụ nữ mà đời sống của bà phản ảnh đời sống của Naômi. Giống như Naômi, Janet Dowd đã mất người chồng cùng hai đứa con trai. Bà mất chồng và một đứa con trai trong một tai nạn thảm khốc, rồi mấy năm sau bà mất đứa con kia luôn. Hết thảy ba người đàn ông của bà đều đã ra đi hết, và bà vẫn còn có nhiều năm tháng để đi tới. Cách đây vài tháng, khi gia đình và bạn hữu của bà nhóm lại để than khóc sự mất mát và tưởng niệm cuộc đời của bà, tôi đã nói rằng câu chuyện của Janet không phải là câu chuyện nói tới sự mất mát. Bà có một tình yêu sâu đậm dành cho Kinh thánh, là thứ đã giúp đưa bà đến với một đức tin quan trọng. Bà mất mát nhiều đấy, nhưng bà đã kiếm được Đấng Christ. Cách đây nhiều năm, bà khởi sự chức vụ chuyên cho những ai mất người thân tại nhà thờ của chúng tôi, và khi đến lúc bà ra đi, chức vụ mà bà khởi sự ở đây là dành cho những người thân mà bà để lại sau lưng.
Bị Kéo Vào Tấn Bi Kịch
            Nếu bạn có Đức Chúa Con, câu chuyện của bạn được kết nối với câu chuyện đời đời, có nghĩa là câu chuyện của bạn đang hướng theo một chiều hướng tốt. Hơn nữa, bạn, giống như Naômi, đang có một vai để đóng trong tấn bi kịch, cho dù bạn cảm thấy tay không. Trong giờ tối tăm nhất của Israel, Naômi, dường như bà cảm thấy mình với hai tay không, đã trở về tại Israel với tương lai của dòng giống nhân loại. Bất luận thời buổi có tối tăm dường nào, chúng ta đang mang lấy tương lai của dòng giống nhân loại theo với chúng ta, vì chúng ta là nơi ngự của Con Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời kéo chúng ta vào trong tấn bi kịch nói tới sự cứu chuộc và qua chúng ta, không cứ cách nào đó, cung ứng cho thế gian những gì nó có cần: NHÀ VUA. Và chúng ta đang mang Ngài theo với chúng ta vào trong các thời đại.
            “Và sự chết so với đời hầu đến, không bằng cái chén đầy”. Mặt khác, như với cái chén hy vọng của bạn, hãy yên nghĩ chắc chắn rằng, đúng kỳ đã định, cái chén ấy sẽ đầy tràn.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét